Trước kia dị hình thấy nhân loại thì đều nhào tới ăn thịt.
Bây giờ dị hình thấy nhân loại thì cắp đuôi bỏ chạy.
Lần này dị hình làm trái với bản năng thôn tính, chỉ lo bỏ trốn, có thể thấy được thí nghiệm lần này của Tư Ngang thành công cỡ nào, rất nhiều người đều vô cùng vui sướиɠ.
“Không được, thất bại rồi.” Tư Ngang nhăn mặt, trông không hề hài lòng: “Thể tiến hóa vẫn không bị ảnh hưởng.”
Nghê Hi và các trợ lý vội vàng ghi chép kết quả thí nghiệm lần này, hơn nữa viết lại những điểm cần cải thiện mà Tư Ngang nhắc đến, cực kỳ bận rộn.
Trì Am và Phương Lạc Chương chỉ có thể ngồi nhìn nhóm người này chơi công nghệ đen.
Nếu không phải Tư Ngang là người phe mình thì họ cũng phải kinh sợ vì công nghệ đen của anh. Đương nhiên bây giờ anh là người một nhà, cho nên rất vui thấy người khác kinh sợ vì anh =v=
Cảm giác này thật sung sướиɠ.
Bởi vì Tư Ngang làm thí nghiệm nên suốt chặng đường rất ít khi bị dị hình tập kích. Nếu bị dị hình tập kích thì chứng minh gần đó có thể tiến hóa, không cần sững sờ, trực tiếp chém luôn.
Có Trì Am được gọi là binh khí hình người ở đây, chỉ cần là thể tiến hóa thì đều bị cô một kiếm chém đầu, dị hình sơ cấp tức khắc sợ tới nỗi chạy trốn hết sạch.
Sau khi đến nơi, mọi người vừa nghỉ ngơi vừa thu thập vật tư.
Lần này họ lái tổng cộng là hai mươi lăm chiếc xe container chuyên dùng để chứa vật tư. Có Trì Am và Tư Ngang ở đây, họ không cần phải lo lắng cảnh giác mỗi thời mỗi khắc. Ngoài một ít hộ vệ tuần tra, những người khác đều gia nhập vào đội ngũ thu thập vật tư.
Hôm nay họ đã chọn một trung tâm thương mại bách hóa trong thành phố, đầu tiên là thả ong robot bay chung quanh kiểm tra xem có dị hình và thể tiến hóa hay không, sau đó mới cho Chiến sĩ cuồng tiến vào khiêng hết những thứ có thể sử dụng ra ngoài, không câu nệ đó là cái gì, chỉ cần là những thứ dùng vào việc ăn mặc ở đi lại thì đều sắp xếp lại rồi mang ra ngoài, bỏ lên xe tải.
Các Chiến sĩ cuồng bận rộn vô cùng, đi ra đi vào tựa như những chú ong mật chăm chỉ.
Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên xe thấy Trì Am ôm kiếm ngồi trên nóc xe container đỗ trước trung tâm thương mại bách hóa, trong lòng bỗng nhiên nhẹ nhõm.
Rõ ràng đó chỉ là một cô gái còn rất trẻ, vóc dáng mảnh mai, dung nhan xinh đẹp, không hề cao lớn uy vũ chút nào, nhưng dường như chỉ cần có mặt cô ấy thì sẽ cho mọi người sức mạnh và lòng tin vô hạn, bất kể con đường đằng trước gập ghềnh bao nhiêu, họ cũng có thể đi tiếp.
Không thể không nói lần này là lần thu thập vật tư thoải mái nhất trong số nhiệm vụ mà các Chiến sĩ cuồng của căn cứ Hy Vọng từng làm. Sự chấn nhiếp của Tư Ngang đối với dị hình, còn có Trì Am tựa như thần bảo vệ, đều khiến các Chiến sĩ cuồng không có nỗi lo về sau, chỉ ước gì sau này có thêm nhiều nhiệm vụ giống thế này nữa.
Phương Lạc Chương dẫn dắt mấy người xử lý nguyên liệu nấu ăn ở gần đó, chuẩn bị bữa trưa.
Tư Ngang ngồi trong lều che nắng dựng lên bên cạnh xem xét hình ảnh theo dõi mà ong robot truyền về, thỉnh thoảng xem mệt rồi thì ngẩng đầu nhìn người trên nóc xe một chút.
Trì Am ở trên nóc xe, vừa đón gió lạnh vừa tu luyện.
Một cơn gió bắc thổi qua, mang theo sự giá lạnh của mùa đông.
Phương Lạc Chương nấu một nồi nước gừng đường, rót một ly rồi vặn chặt nắp đậy, đi đến trước xe kêu lên: “Chị Trì, uống ít nước gừng đường đi.”
Trì Am thò người chụp được ly nước mà Phương Lạc Chương ném lên, mở nắp ly uống một ngụm cho nóng, hương vị hơi cay pha lẫn vị ngọt xua tan khí lạnh trong cơ thể.
Trì Am đang định uống ngụm thứ hai thì đột nhiên một tiếng nổ mạnh truyền tới từ nơi xa, khiến cô suýt nữa sặc nước.
Cô xoay người lại nhìn về phía phát ra tiếng nổ, khoảng cách quá xa nên không thể thấy rõ bên kia đã xảy ra chuyện gì.
Trì Am nhảy xuống nóc xe, đi đến trước mặt Tư Ngang, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng vụ nổ trên màn hình. Trong vụ nổ, một cô gái cầm chiếc ô màu xanh lam lăn ra khỏi vụ nổ, trông rất chật vật.
Tiếng nổ liên tục vang lên, vật kiến trúc chung quanh lần lượt sập xuống, kéo dài một lát sau mới dừng lại.
Mãi tới khi khói bụi chậm rãi tan đi, cô gái nằm bò trên mặt đất dính đầy tro bụi mới đứng dậy, vừa che miệng ho khan vừa chạm vào chiếc ô xanh lam, xoay người nhìn về phía vụ nổ.
Nhìn một lát, cô ấy đi đến chỗ đống đổ nát, nhặt một viên ngọc màu đỏ to bằng quả vải trong đống đổ nát, nhét nó vào túi, ngơ ngẩn nhìn đống đổ nát một thoáng rồi mới xoay người rời đi.
Ong robot ẩn nấp chung quanh, cẩn thận bám đuôi cô ấy.
Cô gái đó đi rồi lại dừng ở gần đó, không biết là đang làm gì, thỉnh thoảng sẽ đứng đó suy nghĩ cái gì, cứ như thể rất lạ lẫm với thế giới chung quanh. Mãi tới khi gặp phải một đám dị hình, cô ấy hoảng sợ tột độ, vừa chạy trốn vừa ném viên ngọc đỏ trong túi ra ngoài, ngọc đỏ phát nổ trong không trung, khiến đám dị hình đều bị nổ thành thịt vụn.