Sự thật chứng minh, cho dù Tư Ngang biến thành nhỏ tuổi thì vẫn rất đáng tin cậy.
Tốn ba ngày, anh chẳng những giải quyết chuyện của vợ chồng Trì Tĩnh mà còn thuyết phục được ông Trần, khiến gia đình họ đi theo cậu rời khỏi nơi này.
Vợ chồng Trì Tĩnh muốn rời đi không phải là chuyện khó, cái khó là ông Trần.
Khi Trì Am nghe nói gia đình ông Trần cũng sẽ cùng họ đến căn cứ Hy Vọng, không khỏi nhìn Tư Ngang bằng ánh mắt hết sức kinh ngạc, hỏi: “Chẳng phải ông Trần vẫn không muốn đến căn cứ Hy Vọng à? Tôi nhớ ông Tư từng nói ông ấy muốn đón gia đình ông Trần đến căn cứ Hy Vọng, tiếc là bị ông Trần từ chối.”
Kể từ khi đứa con trai thứ hai của ông Trần chết trong lần dị hình vây thành, cảnh ngộ của ông Trần ở căn cứ Đào Nguyên càng ngày càng kém, nếu không phải còn có ba đứa cháu trai cháu gái giỏi giang chống đỡ thì e rằng ông ấy đã sớm bị loại bỏ khỏi trung tâm quyền lực của căn cứ Đào Nguyên, sống còn không bằng người thường.
Nhân loại luôn chèn ép kẻ địch bằng ác ý lớn nhất, ông Trần ở căn cứ bao lâu nay, có không ít kẻ thù.
Tướng quân Tư không đành lòng thấy bạn cũ của mình đã già rồi mà còn phải ở lại căn cứ Đào Nguyên chịu khổ, đánh mất hai đứa con trai đã đủ rồi, lại thêm căn cứ Đào Nguyên càng ngày càng rối ren, những vấn đề chồng chất lên nhau sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ, khi đó không cần dị hình vây thành, nhân loại sẽ tự giết chết đồng loại của mình, sẽ không có kết quả tốt.
Tướng quân Tư thấy rất rõ ràng, lo lắng cho cảnh ngộ của chiến hữu cũ, muốn ông ấy rời khỏi lốc xoáy mang tên căn cứ Đào Nguyên.
Tiếc rằng ông Trần là người rất cứng đầu, chưa bàn đến chuyện đường sá ở tận thế khó đi, nếu Tướng quân Tư thật sự phái người đón ông ấy đến căn cứ Hy Vọng thì không biết sẽ hy sinh bao nhiêu mạng người mới có thể đưa họ đến đó bình yên, huống chi căn cứ Đào Nguyên sẽ không dễ dàng thả người khác rời đi, nhất là người như ông Trần.
Cho nên vấn đề khó giải quyết nhất ngược lại biến thành cả gia đình ông Trần, làm sao mới có thể khiến họ rời khỏi căn cứ Đào Nguyên bình an.
Tư Ngang quay sang nhìn cô, cười nói: “Cho nên ngày mai tôi cần cô đi cùng tôi một chuyến.”
“Không thành vấn đề!” Trì Am trả lời mà không cần nghĩ ngơi. Trả lời xong, cô hỏi: “Đi làm gì?”
“Cô không cần làm gì hết, chỉ cần đi theo tôi, ra tay vào thời điểm mấu chốt là được.” Tư Ngang trả lời đầy ẩn ý.
Thấy biểu cảm của anh, Trì Am biết ngay anh chàng này lại muốn chơi lớn.
Nhưng cô cũng rất mong chờ.
Hôm sau, Trần Kiến Đình đã đến.
Tư Ngang ăn mặc chỉnh tề, đeo mắt kính không đi-ốp, khẽ hất cằm, ngạo mạn tự phụ hệt như cậu ấm nhà giàu trước tận thế, nói với Trì Am: “Am Am, chúng ta đi thôi.”
Trì Am đáp lời, mỉm cười ra hiệu với Trần Kiến Đình, sau đó cùng nhau rời đi.
Trần Kiến Đình không rõ anh muốn làm gì, tại sao lại phải dẫn theo Trì Am, nhưng anh ta sáng suốt giữ im lặng.
Phương Lạc Chương vịn ván cửa nhìn theo bóng lưng họ, đôi mắt tràn đầy phấn khởi.
Mặc dù thế giới này đã loạn tùng phèo, chẳng có điểm nào giống với trí nhớ của cậu ta, cốt truyện không biết đã chệch đến hướng nào, nhưng có một điểm không thay đổi, đó là tất cả mọi người đều có tính cách và sự lựa chọn tương lai riêng biệt của mình, bất tri bất giác sẽ đi theo hướng mà vận mệnh đã an bài.
Hiện giờ mới là năm thứ hai tận thế, tận thế còn rất dài.
Đương nhiên đối với Phương Lạc Chương mà nói, cậu ta thích nhất là xem Tư ma vương làm trò, lần nào cũng oanh oanh liệt liệt, không uổng công cậu ta từ bỏ căn cứ an toàn nhàn nhã mà đi theo họ chạy khắp nơi.
…
Dưới sự dẫn dắt của Trần Kiến Đình, họ đi đến trước một tòa cao ốc trang hoàng tráng lệ.
“Chúng tôi muốn gặp anh Cát.” Trần Kiến Đình nói với lính gác cửa.
Lính gác cửa đó là Chiến sĩ cuồng, nhìn ba người bằng ánh mắt soi mói, ề à nói: “Có hẹn trước không?”
“Không.” Giọng Trần Kiến Đình vẫn rất bình tĩnh, không bận tâm tới sự ngạo mạn của Chiến sĩ cuồng mà nói tiếp: “Tôi là Trần Kiến Đình, cậu chủ Tư của căn cứ Hy Vọng muốn gặp anh Cát.”
Trần Kiến Đình là một người đàn ông tính cách chín chắn. Anh ta là một Chiến sĩ cuồng, thoạt nhìn kiệm lời đáng tin cậy. Song lúc này nói câu lọt vào tai người khác tự nhiên lại khiến người ta khó chịu, thật là kiêu ngạo.
“Anh Cát không phải là người là mấy người muốn gặp là gặp được ngay. Trần Kiến Đình chứ gì? Tôi nhớ anh là cậu cả của nhà họ Trần đúng không? Nghe nói…”
Khi tên Chiến sĩ cuồng đó bắt đầu trào phúng Trần Kiến Đình bằng giọng điệu khinh miệt, cuối cùng Tư Ngang mất hết kiên nhẫn, nói: “Am Am!”
Trì Am đâm một nhát kiếm.
Mặc dù tên Chiến sĩ cuồng đó vẫn nhìn chằm chằm Trần Kiến Đình, nhưng cũng không thả lỏng cảnh giác đối với chung quanh. Chẳng qua, mặc dù phản ứng của hắn rất nhanh thì cũng không nhanh bằng thanh kiếm cổ. Không biết thanh kiếm đâm trúng chỗ nào của hắn ta mà đột nhiên thân thể hắn mềm nhũn, trực tiếp ngã nhào xuống đất, đau đớn đến mức không nói nên lời.
Ngũ tạng lục phủ quặn đau, dường như có thứ gì đó gặm nhấm từ trong xương tủy, cơn đau đó cực kỳ phê pha.
Hai Chiến sĩ cuồng canh gác bên cạnh phát hiện tình hình nơi này không ổn thì vội vàng chạy tới, ánh mắt bất thiện nhìn họ.
Trì Am đâm cho mỗi tên một nhát kiếm, hai tên lính gác đều bước theo con đường của tên Chiến sĩ cuồng kia.
Gương mặt điềm tĩnh của Trần Kiến Đình cuối cùng cũng lộ vẻ kinh ngạc.
“Bây giờ có thể truyền lời giúp chúng tôi được chưa?” Tư Ngang chậm rãi hỏi.
Ba tên Chiến sĩ cuồng đau đớn tới mức ứa mồ hôi lạnh, nói không nên lời.
Mặc dù những người đi ngang qua bên ngoài tòa nhà đều thấy tình hình bên này, nhưng thế đa͙σ này đa số mọi người đều chọn tự bảo vệ mình, đương nhiên sẽ không tụ tập lại đây góp vui.
Trì Am cầm kiếm đập lên lưng của một tên Chiến sĩ cuồng.