Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đến thành phố S, họ lập tức đi vòng về căn cứ Đào Nguyên.
Đối với việc lần này thành công chơi khăm đám người của căn cứ Tự Do… nhất là con đàn bà họ Đào đáng ghét kia, Tư Ngang cực kỳ vui vẻ. Niềm vui của anh biểu hiện ở chỗ buổi trưa cho mọi người ăn một bữa no say rồi nghỉ ngơi một lát.
Tư Ngang lợi dụng ong robot bao vây toàn bộ rừng núi lân cận, tìm được rất nhiều con mồi để binh lính đi săn bắt, coi như thức ăn cho bữa trưa. Anh và mấy trợ lý tranh thủ thời gian nghiên cứu mấy viên kết tinh màu xanh lam, tranh thủ nghiên cứu ra cách bảo tồn chúng trước khi chúng bốc hơi trong không khí.
Thứ này quá hiếm hoi, hơn nữa thời điểm xuất hiện cũng không ổn định, thời gian mà nhân loại cần nghiên cứu lại lâu dài, cần thiết nghĩ cách bảo tồn chúng lâu một chút.
Trì Am ngồi bên cạnh nhìn họ nghiên cứu, nhìn một lát thì thấy hoa cả mắt.
Cảm thấy như đang nghe thiên thư, mỗi con chữ tách ra từ câu nói của họ cô đều biết, nhưng ghép lại thành một câu thì cô nghe không hiểu.
Nhất thời, cô cảm thấy nhà khoa học đều thật cao quý.
Có điều cô vẫn rất tò mò, rốt cuộc Tư Ngang nhận được tin tức từ đâu mà biết bên trong thành phố S có thứ này?
Khi Trì Am biết anh nhận được tin tức từ căn cứ Tự Do, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Nơi tồn tại thứ này, Tư Ngang đương nhiên sẽ không biết trước nó xuất hiện ở chỗ nào, nhưng thân là người trùng sinh, Đào Vi Lan biết rất rõ. Khi Đào Vi Lan dự tính đi lên phía bắc lấy thứ này thì đương nhiên Tư Ngang cũng biết.
Rốt cuộc người đàn ông này đã cài bao nhiêu gián điệp vào căn cứ Tự Do, không ai hay biết. Hình như ngay cả bên cạnh ba người cầm quyền của căn cứ Tự Do cũng có tuyến ngầm của anh. Trì Am đã không biết nên nói gì nữa rồi. Cũng chính vì thế nên lúc nào anh cũng biết tin tức nhanh nhất, thậm chí chính cô cũng không rõ rốt cuộc anh đã làm như thế nào. Lúc trước gặp được cậu nhóc này, trong một khoảng thời gian rất dài cô đều phải ở bên cạnh anh cả ngày, nhưng không thấy anh có hành động khác thường nào cả.
Nhìn một lát, Trì Am không tiếp tục chú ý tới họ nữa mà chạy tới đặt món ăn với Phương Lạc Chương.
Phương Lạc Chương ngượng ngùng: “Chị Trì cũng thích ăn đùi gà rán hả? Tôi biết rồi.”
Trì Am cười híp mắt nói: “Đúng thế, đùi gà nhiều thịt mà, cậu đừng có bất công thế, chừa lại hết cho Nghê Hi.”
Nghe vậy, Phương Lạc Chương càng xấu hổ. Tay nghề nấu nướng của cậu ta khỏi phải bàn, đùi gà rán da giòn thịt mềm, ăn cực ngon, nhưng cậu chàng này cứ thích lén lút chừa lại đùi gà cho Nghê Hi.
Kể từ khi Nghê Hi đã cứu mình một mạng, Phương Lạc Chương đối xử với Nghê Hi tốt khỏi phải bàn, cái gì cũng nhớ tới cô ấy, đồ ăn ngon càng giấu đi cho cô ấy.
Đến bữa trưa, Trì Am đã thành công được ăn đùi gà rán.
Cô chia một cái cho Tư Ngang, chân thành nói: “Đang tuổi dậy thì, ăn nhiều một chút.”
Tư Ngang: “…”
Trì Am giả vờ như không thấy sắc mặt của anh, nói tiếp: “Buổi tối đi ngủ tôi đều nghe thấy tiếng xương cốt của cậu sinh trưởng, đừng lớn nhanh đến thế, cứ từ từ thôi.”
Tư Ngang làm lơ câu nói của cô, bình tĩnh gặm đùi gà.
Sau khi ăn bữa trưa thịnh soạn, cả đám dồi dào tinh thần tiến về phía căn cứ Đào Nguyên.
Trưa hôm sau, cuối cùng họ đã đến căn cứ Đào Nguyên.
Sau khi đến nơi, có chiến hữu cũ của Tướng quân Tư giúp đỡ nên họ không cần xếp hàng chờ tiến vào căn cứ như những người khác, hơn nữa còn bị bóc lột vật tư. Họ tiến vào căn cứ Đào Nguyên từ một lối đi đặc biệt.
Chiến hữu cũ của Tướng quân Tư họ Trần, mọi người gọi ông ấy là ông Trần, có chút quyền phát ngôn trong căn cứ Đào Nguyên.
Ông Trần sai thân tín của mình đến đón họ, sau khi nhóm người đến nơi thì sai người đưa họ đến nơi đã được chuẩn bị từ trước để nghỉ ngơi.
Tư Ngang cho mấy trợ lý và binh lính nghỉ ngơi, còn mình thì cùng Trì Am xách theo những món quà đã chuẩn bị trước đi thăm nhà ông Trần.
Lúc họ đến nhà họ Trần, ông Trần còn chưa về nhà. Tiếp đãi họ là vợ của ông Trần, một bà cụ trông rất khỏe khoắn.
Bà Trần hiển nhiên cũng biết Tư Ngang, khi thấy Tư Ngang, bà khó tin nói: “ŧıểυ Ngang, sao cháu càng lớn càng nhỏ vậy?” Nếu trí nhớ của bà không nhầm thì hẳn là Tư Ngang đã hăm bảy hăm tám tuổi, nhưng đây lại là thiếu niên thoạt nhìn mới mười sáu mười bảy tuổi.
Trong lúc nhất thời, bà Trần đều nghi ngờ có phải mình đã già nên lú lẫn rồi hay không.
Tư Ngang nở nụ cười ôn hòa hiếm thấy, trông cực kỳ vô hại, nói nhỏ nhẹ: “Bà Trần, sau tận thế xảy ra một số chuyện, cho nên cháu biến thành thế này. Một đoạn thời gian nữa sẽ bình thường trở lại thôi, khiến bà lo lắng rồi ạ.”
Bà Trần thở dài, cũng không hỏi cậu gặp phải chuyện gì, nghênh đón hai người trẻ tuổi vào nhà.
Sau khi trò chuyện với nhau, Tư Ngang liền hỏi: “Bà, cháu nhớ còn có hai chú…”
Nghe vậy, vẻ mặt bà Trần buồn bã, nói: “Tụi nó hả, đều bị quái vật ăn mất rồi, ngay cả xương cốt cũng không còn, chỉ để lại hai ông bà già này thôi, còn có ba đứa nhỏ…”
Tư Ngang nói một tiếng xin lỗi.
Tận thế chính là như vậy, tính mạng con người không được bảo đảm, một lần dị hình vây thành sẽ có vô số nhân loại mất mạng, trong đó có người thân bạn bè của mình, nhân loại vì thế mà dần dần quen với việc tiễn đưa người thân và bạn bè của mình.
Bà Trần nhanh chóng tỉnh táo lại: “Ba đứa cháu trai cháu gái của bà cũng có tiền đồ, nếu không phải nhờ sự giúp đỡ của chúng nó thì chắc ông cụ sẽ không có cách nào tồn tại trong căn cứ này được nữa. Đương nhiên, tụi nó có tiền đồ đến mấy thì cũng không giỏi bằng cháu, bà nghe nói căn cứ Hy Vọng phát triển tốt đến thế là nhờ có cháu giúp ông nội cháu…”