Da đầu Trì Am giật giật, dự cảm có điểm không lành.
Nàng cần phải tìm cách kéo dài thời gian, trì hoãn càng lâu càng tốt, tóm lại không thể nào thật sự làm...
Chật vật mãi mới tắm rửa xong, Trì Am nhanh chóng lật đật lấy quần áo mặc lại kín mít.
Nam nhân thong thả phủ thêm một trường bào đỏ sẫm, vật giữa hai chân vẫn còn đang ngóc đầu lên, căng thành một cái lều. Hắn để chân trần đứng ở đó, ánh mắt vẫn tiếp tục dán trên người nàng, cứ như nàng là một đĩa thức ăn ngon miệng.
“Trở về phòng.” Hắn nói, giọng nói đã trở nên khàn khàn,
Trì Am: “...” Không trở về được không?
Tất nhiên là không.
Bây giờ vẫn còn sớm, chưa đến chạng vạng, ánh sáng hoàng hôn dịu dàng ấm áp chiếu vào từ sơn cốc, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, thổi bay lụa trắng gợn như sóng biển, cả căn phòng tựa như ảo mộng.
Nam nhân nằm lên trên chiếc giường màu trắng được làm từ da thú, ôm nàng vào trong lòng, chôn mặt cọ cọ nơi bên cổ nàng, chiếc sừng không có độ ẩm như có như không chạm vào da thịt nàng, cọ xát, mang lại một loại cảm giác kỳ lạ.
Trì Am rùng mình, cảm thấy hắn như đang đánh hơi con mồi, đợi lát nữa sẽ ăn sạch nàng vào bụng vậy.
Dùng hành động thực tế để chứng minh, hắn cắn nàng.
Cái lưỡi đỏ thắm nhẹ nhàng liếʍ láp phần da thịt non mềm, mẫn cảm nhất bên cổ nàng. Người nàng run lên, rúc vào trong lòng hắn mà run, giống như một con thú nhỏ sợ hãi không tìm được chỗ trốn, cái cổ yếu ớt bị một con hung thú theo dõi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị mãnh thú kia cắn nuốt.
Nàng nhớ đến cảnh tượng mấy con yêu quái bị hắn giết chết một cách dễ dàng lúc ban ngày.
Tất nhiên hắn sẽ không giết nàng nhưng mà... chuyện phía sau cũng thật... quá sức tưởng tượng lắm.
Trì Am cực kỳ rối rắm. Nàng biết hắn là Tư Ngang, sau khi trải qua hai thế giới nàng hiểu rõ tình cảm của mình đối với Tư Ngang sâu đậm hơn nàng nghĩ, nhất là sau khi chứng kiến dáng vẻ Tư Ngang đau khổ khi nàng chết đi ở thế giới trước, nàng vô cùng đau lòng.
Nhưng không ngờ, Tư Ngang ở thế giới này lại biến thành một con Niên thú, như vậy không phải là nhân thú rồi sao? Khẩu vị mặn quá rồi đấy?
Phát hiện hắn đã bắt đầu xé quần áo nàng, Trì Am vẫn còn muốn níu kéo một chút cuối cùng, gạt cánh tay rắn chắc của hắn ra, nỗ lực nói sang chuyện khác: “Đại nhân, người mà chúng ta gặp được lúc mới vừa trở về là ai thế?”
“Hắn là Tranh.”
Quả nhiên không phải là nhân loại.
Trì Am hồi tưởng lại cuộc sống sinh hoạt của Tranh, tò mò hỏi: “Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?”
Đầu lưỡi liếʍ khóe môi nàng, nam nhân mạn bất kinh tâm* nói: “Chương Nga Sơn không có một ngọn cỏ, môi trường khốc liệt, hắn ta không đủ ăn nên cứ thích vượt rào chạy sang bên đây nuôi quái thú.”
(* mạn bất kinh tâm: thờ ơ, không để ý.)
Vậy là, đám quái thú trông như đàn lạc đà Alpaca chạy như điên lúc trước thật ra là lương thực dự trữ của tên Tranh kia nuôi dưỡng?
Trì Am lập tức câm nín.
Tiếp đó nàng lại hỏi: “Chương Nga Sơn ở đâu vậy? Có xa không?”
“... Không xa lắm.”
Đối với những “phi nhân loại” như bọn họ thì quả thật không tính là xa, nhưng đối với con người mà nói thì lại như chân trời góc bể.
“Nghe nói Chương Nga Sơn có rất nhiều quái thú thường hay lui tới, có phải rất nguy hiểm không?”
“Đúng...”
Tầm mắt hắn đã chuyển xuống trước ngực nàng, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn trên làn da mềm mịn kia, móng tay sắc nhọn cong lại, cẩn thận không để cắt trúng làn da nàng.
Kể từ khi bắt đầu nuôi nhân loại này, hắn mới biết được da thịt con người yếu ớt đến nhường nào. Phải qua mấy tháng hắn mới học được cách khống chế bản thân, không khiến mình làm tổn thương đến nàng.
Da thịt nhân loại nơi đầu ngón tay thật ấm áp, non mềm lại yếu ớt, làm hắn không dám quá mức dùng sức ấn xuống.
Không chỉ da thịt, ngay cả cơ thể này cũng bé nhỏ có một xíu, co rúc trong ngực hắn. Hắn có thể bao phủ hoàn toàn nàng ở dưới thân, khiến cho hơi thở của mình bao vây lấy nàng.
Hắn cúi đầu hôn lên ngực nàng, để cho hương vị của mình lưu lại trên người nàng.
Khứu giác của hắn vốn dĩ phi thường nhạy bén, đây cũng là lý do vì sao mỗi lần sau khi hắn từ ngoài trở về đều phải tắm gội kỹ càng, không muốn ngửi thấy bất kỳ mùi gì lạ. Nhưng mà lưu lại mùi vị của hắn trên người nàng, dùng hơi thở hắn bạo trọn lấy thân thể nàng, nhận thức này khiến cho hắn thấy hưng phấn cực độ, đôi mắt đã hoàn toàn biến thành mắt thú.
Đang lúc tâm trí hắn dần dần trầm mê lại còn nghe nữ nhân dưới thân hỏi này hỏi nọ, hắn đưa một ngón tay ấn xuống môi nàng, lãnh đạm nói: “Im lặng, không được phép hỏi mấy chuyện không liên quan nữa.”
Trì Am: “...”
Người này sắp “ăn” luôn nàng rồi mà còn không cho phép nàng dời một chút lực chú ý hả?
Trì Am có chút không phục, nàng lúc này đang rất căng thẳng, biết lần này sẽ không thể nào thoát được rồi, vậy là lại không nhịn được nghĩ đến mỗi lần cùng tên thú này đi tắm, rồi lại ngủ động, thật sự là quá mức... Như vậy sao có thể không căng thẳng cho được?
Bây giờ sợ hãi bỏ chạy luôn có được không?
Lại một lần nữa Trì Am hối hận hôm nay đã để cho hai con yêu quái ở đó phóng đãng mà không chịu dọa đuổi chúng nó đi.
Nếu không phải tại bọn chúng, con Niên thú từ trước đến nay thanh tâm quả dục* này cũng không muốn nếm thử làm loại việc như thế.
(*thanh tâm quả dục: trái tim trong sạch, ít có ham muốn.)
Quần áo hai người đều bị ném hết xuống đất, hắn ôm nàng vào lòng, cơ thể cao lớn rắn chắc đè lấy nàng, da thịt kề cận, lặn lộn trên chiếc giường da thú mềm mại.
Trì Am không nhịn được mà duỗi tay ôm lấy cổ hắn, thân mật cảm nhận sự tồn tại của hắn, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng: “Tư Ngang.”
Thân thể nam nhân khựng lại một cái, hắn cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt hung ác: “Ngươi gọi tên ai thé?"
Trì Am thức thời vội sửa miệng: “Niên đại nhân.”
“Niên.”
“Được, Niên.” Nàng lấy lòng gọi tên hắn, trong lòng thầm mắng, không phải Tư Ngang cũng là người đó sao!
“Sau này chỉ được gọi tên ta thôi, không cho phép kêu tên người khác.” Hắn bá đa͙σ nói, nhẹ nhàng cắn một cái lên bả vai mịn màng của nàng.
Tuy rằng hắn đã cố gắng cắn thật nhẹ nhưng vẫn để lại trên da thịt trắng nõn của nàng một vết cắn, màu sắc mỹ lệ kia tựa như một vết son nở rộ, nổi bật giữa tuyết trắng, mỹ lệ mê ly, làm hắn không nhịn được lại thêm vài dấu, vẻ mặt thỏa mãn.
Hắn thích trên cơ thể nàng chứa đựng dấu vết của hắn.
Hắn thì vui, còn Trì Am lại đau đến mức tức giận.
Răng Niên thú cực kỳ sắc bén, ngay cả thần thú còn có thể nhai được thì chắc chắn là đồ xịn rồi. Dù chỉ cắn nhẹ thôi cũng đau nữa.
Nhận thấy nàng đau đến mức hít hơi, hắn không tiếp tục cắn nữa mà chuyển sang hôn môi, mãi cho đến khi cả người nàng toàn là mùi của hắn mới vừa lòng, hai mắt cứ nhìn chăm chăm lên gương mặt nàng, ngắm nghía thân thể nàng.
“Am Am...” Hắn đột nhiên gọi tên nàng.
Thiếu nữ vừa mới phát dục, ngọt ngào tươi mát, đáng thương run rẩy dưới ánh mắt u ám, nóng rực của hắn.
Trì Am cảm nhận được ý tứ của hắn, không dằn lòng được mà muốn duỗi chân chạy trốn, nhưng còn chưa kịp chạy đã bị một cánh tay đầy những hoa văn màu vàng đè lại, không cần phải dùng chút sức lực nào cũng có thể ngăn lại hành vi của nàng.
Trì Am đột nhiên hối hận, sớm biết vậy thì ở thế giới trước đã đáp ứng hắn để sang thế giới này không cần phải chịu giày vò như thế này rồi.
“Ngoan, không đau đầu.” Hắn hôn môi nàng, đưa tay vuốt ve nếp nhăn giữa hai chân mày.
Trì Am tin lời hắn nói mới là lạ, nhưng để bản thân không phải chịu khổ như vậy nữa, nàng duỗi tay vây lấy cổ hắn, thổi khí bên tai: “Chàng làm nhẹ một chút, ta chỉ là một phàm nhân thôi...”
Hắn tạm ngưng lại, siết chặt eo nàng ôm lên, gắt gao bao lấy nàng trong ngực.