Sau khi để Lộ Minh và Trần Bằng bánh đi dọn dẹp căn phòng mà họ muốn nghỉ qua đêm thì hai người Trì Am cũng trở về phòng.
Bởi vì là tận thế nên không có gì an toàn hơn là cùng nhau, cho nên trong khoảng thời gian này bọn họ đã cùng ăn cùng ngủ. Hơn nữa, bây giờ Tự Ngang chỉ là một cậu bé nên Trì Am cũng chẳng mơ mộng cái gì, hoàn toàn coi như đứa trẻ mình nuôi.
Mặc dù mỗi lần nhìn gương mặt bánh bao của Tư Ngang cô luôn có cảm giác như mình đang nuôi anh chồng bé, cảm giác rất lạ.
“Vừa rồi em cho họ ăn gì vậy?” Trì Am tò mò hỏi.
“Một quả bom siêu nhỏ, nó sẽ dính vào dạ dày người, chỉ cần ấn nhẹ là nó sẽ nổ tung người ta thành thịt vụn.” Anh chàng xinh trai giải thích với cô bằng một nói điệu rất dễ nghe, cuối cùng trên mặt còn nở một nụ cười siêu đáng yêu, đôi mắt sáng lấp lánh.
Quả thực đúng là một con quỷ nhỏ.
Trì Am lập tức hiểu tại sao sắc mặt hai người họ lại khó coi như vậy, chắc hẳn những người tấn công Tư Ngang lúc trước đã chịu khổ vì cái này rôi.
Trì Am di chuyển chiếc quạt nhỏ đến, đặt nó trước giường rồi nằm xuống.
Cậu nhóc xinh trai nằm bên cạnh cô, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào cô, sau khi cô nằm xuống cậu liền quay mặt về phía cô, nhìn vào mặt cô, hỏi: "Cô không sợ sao?”
Trì Am xoa đầu: “Có gì phải sợ? Nhanh đi ngủ đi, trẻ con cần ngủ nhiều thì mới cao được!”
Khuôn mặt xinh đẹp của cậu nhóc lập tức tức giận đến phát xanh: “Đừng đối xử với tôi như một đứa trẻ.”
"Nhưng bây giờ em đúng là một đứa trẻ mà!”
Đôi môi cậu run lên vì tức giận, quay lưng lại với cô, rõ ràng là đang hờn dỗi.
Trì Am đã cười phá lên trong bụng rồi, rõ ràng là một đứa trẻ nhưng lại không thích người ta coi mình như một đứa trẻ, thế thì cũng quá khôi hài. Nhưng nhìn thấy cậu hờn dỗi thì Trì Am lại thấy đau lòng.
Đúng là đang nuôi anh chồng nhỏ mà!
“Được rồi, chị biết em rất mạnh mẽ, mạnh hơn trẻ con bình thường nhiều, đừng tức giận nữa.” Trì Am lật người cậu qua, hôn chùn chụt hai cái lên khuôn mặt đáng yêu của cậu, vui vẻ nhìn cậu.
Cậu vẫn hơi khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhìn cô một hồi rồi đưa tay ra ôm eo cô, úp mặt vào cánh tay cô, sau đó nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau Trì Am dậy rất sớm.
Lúc cô đi luyện kiếm trong sân thì nhìn thấy hai người Lộ Minh đang ngủ trên chiếc giường gỗ dựng tạm trong phòng khách, bọn họ cũng dậy rất sớm, có vẻ tinh thần không tốt lắm.
Trì Am chào họ một tiếng rồi đứng tập kiếm trong sân.
Ánh ban mai dần tan, đến khi trời sáng tỏ, Trì Am đầm đìa mồ hôi, cất kiếm đi.
Lộ Minh và Trần Bằng bánh không có việc gì làm nên ngồi quan sát cô, muốn nhìn xem người phụ nữ này có sức mạnh như thế nào mà mấy lần đều có thể đưa Tư Ngang thoát khỏi sự truy đuổi của họ một cách an toàn.
Lúc đầu khi nhìn thấy cô luyện kiếm thì họ không quan tâm lắm, nhưng sau đó phát hiện ra kiếm thuật của cô có quy tắc riêng, quỹ đa͙σ không thể đoán trước, nhìn kỹ một lúc lâu lại thấy chóng mặt, trước mắt xuất hiện một đống bóng chồng, hai người sợ hãi trong lòng, không dám nhìn cô chằm chằm nữa.
Dường như họ đã hiểu lý do tại sao người phụ nữ này có thể thoát đi trong sự truy đuổi của họ rôi.
Hơn nữa, cô lại còn là một người bình thường, chuyện này mới là chuyện làm người ta giật mình.
Còn về việc cô mạnh thế nào thì họ vẫn chưa thăm dò được, vì lần nào gặp mặt cũng là anh đuổi tôi chạy, không bao giờ đánh nghiêm túc. Rõ ràng là cô còn kiêng dè vì có một đứa trẻ ở bên cạnh cần mình che chở nên không dùng hết sức lực.
Về phần tối hôm qua thì chẳng qua chỉ là một lần thăm dò, bởi vì trời quá tối, bọn họ lại không đề phòng nên mới dễ dàng bị cô khống chế.
Trì Am đoán cậu chủ nhỏ đã sắp tỉnh lại, cô bèn lấy canh gà ướp lạnh trong giếng tối qua ra, đun trên bếp ga rồi đi lên lầu tìm Tư Ngang.
Một lúc sau, Trì Am dẫn cậu nhóc xinh trai đang buồn ngủ xuống lầu.
Trì Am lấy nước rửa mặt, súc miệng cho cậu, lúc này trong bếp đã truyền đến mùi canh gà thơm phức, khiến bụng ai cũng kêu ầm ầm.
Trì Am cầm một bó mì ném vào, nấu một nồi mì gà, sau đó đổ ra hai bát lớn.
Tự Ngang đã ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn nhỏ chuẩn bị ăn sáng, trong khi đó Lộ Minh và Trần Bằng bánh thì lại ngây ngốc đứng đó.
Trì Am bưng hai bát mì gà lên, nói với bọn họ: "Đây là bữa sáng của chúng tôi, cậu chủ nhỏ rất kén ăn, rất khó phục vụ, hai người có thể tự mình ăn trên xe.”
Hai người liếc nhìn tô mỳ gà thơm phức, dù trời nắng nóng cũng không cưỡng lại được cơn thèm mỳ gà đã lâu không được ăn. Nhưng họ đành phải kìm lại cơn thèm trong bụng, đi lên xe đi lấy lương khô ra, nhấm nháp thức ăn mà không biết mùi vị gì, đúng là không thể tàn nhẫn hơn.
Mặc dù Tư Ngang không hài lòng với lời nhận xét của cô về mình nhưng cậu vẫn rất vui khi thấy hai người kia không ăn ở đây.
Cậu không muốn để người khác ăn thức ăn Am Am làm.
Ăn uống xong họ lại tiếp tục lên đường.
Hai người Lộ Minh cũng lái xe tới, xe dừng ở chỗ cách thôn khá xa. Sau khi Lộ Minh lái xe tới, Trì Am nhìn chiếc xe jeep đã được sửa lại của họ, không nói gì.
“Chúng tôi sẽ đến căn cứ Hy Vọng, còn hai người thì sao?” Trì Am hỏi.
“Đương nhiên là đi cùng hai người.” Trần Bằng đánh vội vàng nói, tối hôm qua bọn họ đã nuốt xuống thứ đó thì càng không thể rời khỏi hai người ngày, để tránh cho một lúc nào đó cậu chủ nhỏ này không vui ấn nút kích hoạt bom siêu nhỏ trong cơ thể bọn họ.
Quả bom siêu nhỏ này có sức công phá cực lớn, nghe nói là sản phẩm mới của phòng thí nghiệm căn cứ Hy Vọng, hoàn toàn không thể tiêu hóa được, cũng không thể đào thải ra ngoài qua đường phân, cũng không thể trực tiếp mổ từ trong dạ dày lấy ra. Trước tận thế thì có lẽ còn có thế, nhưng hiện tại thì không được, không có thời gian.
Trì Am à một tiếng, không nói gì, cô gọi Tư Ngang lên xe, sau đó tiếp tục đi về phía bắc.
Sau tận thế, vì nhiều con đường cái không được sửa chữa, lại có thiện tại hoặc thiệt hại do sinh vật dị hình chiến đấu với con người gây ra nên những con đường này rất khó đi, hành trình về phương Bắc như bị kéo dài ra vô tận.
Đường không dễ đi, thời tiết lại khô nóng oi bức, người đi trên đường lâu thì tính tình sẽ trở nên nóng nảy.
Trì Am không khỏi nhíu mày, nhưng cuối cùng cô vẫn không còn cách nào khác, vẫn phải đi trên con đường được những người ở căn cứ Ánh Dương bảo trì.
Nhiều căn cứ vì phải đến các thành phố lân cận thu thập vật tư nên sẽ thuận tiện dọn các chướng ngại vật trên đường đi để tạo điều kiện thuận lợi cho các đoàn xe đi lại.
Tư Ngang nhìn vào bản đồ trên máy tính bảng, nói với Trì Am: “Có một trạm xăng ở phía trước. Đến trưa chúng ta hãy nghỉ ngơi ở đó.”
Trì Am đồng ý.
Họ nhanh chóng đi tới cây xăng.
Cây xăng này nằm bên ven đường, trông rất cũ nát, xung quanh là đất ruộng cằn cỗi và rừng trúc nhỏ, trước cây xăng có một cây hòe cao lớn tỏa bóng mát, cảm giác mát mẻ hơn nhiều.
Mấy người xuống xe xong, Trần Bằng đánh liền đi đến cây xăng tìm chỗ nghỉ, phát hiện xăng trong cây xăng đã hết sạch, cánh cửa phòng chờ trong cây xăng bị vẹo sang một bên, cửa sổ bằng kính đã vỡ vụn rơi xuống đất từ lâu, bên trong trống không, không có cái gì.
Trần Bằng Oánh ra khỏi phòng chờ cây xăng, thấy Trì Am và đứa trẻ đã biến mất.
“Ở đó.” Lộ Minh chỉ vào khu rừng trúc nhỏ bên cạnh cây xăng.
Trần Bằng bánh khó hiểu hỏi: "Họ đi vào đấy làm gì?”
“Tôi không biết.” Lộ Minh thành thật trả lời.
Hai người đứng dưới bóng cây hòe già, nhìn một lớn một nhỏ đi dạo trong rừng trúc như đang nhìn bệnh nhân tâm thần.
Một lúc lâu sau, Trần Bằng cánh đột nhiên nói: "Lộ Minh, có nên liên lạc với anh Vệ Đông không?”
"Không được, Bàng Thiển và anh Vệ Đông đang đi với nhau, cô ta sẽ phát hiện ra.”
Nghĩ đến người phụ nữ điên cuồng Bàng Thiến kia là Trần Bằng Oánh lại thấy đau đầu.
Cô luôn cảm thấy những người phụ nữ trong chiến đội Hoa Hồng đều là những kẻ điên, đặc biệt là cô Đào kia. Người đó luôn tỏ ra bí ẩn, rõ ràng là theo phong cách thuần khiết, nhưng vẫn không thể che giấu sự u ám trên người đi, như thể cả thế giới đều nợ cô ta không bằng.
Khi bắt đầu tận thế, trong lúc nhiều người chưa kịp phản ứng thì người phụ nữ này đã nhanh chóng thành lập chiến đội Hoa Hồng, tập hợp nhiều chiến sĩ cuồng lợi hại, trong đó đa số là phụ nữ. Sau đó nghe nói khi cô ta đang xây dựng căn cứ thì đến cả quân đội cũng dám đi trêu chọc, đúng là một nhân vật hung ác.
Về phần Bàng Thiến thì nghe nói lúc tận thế mới bắt đầu, cô ta bị đàn ông phản bội, vết thương trên mặt có từ lúc ấy. Về sau chính cô Đào đã cứu cô ta, vì thế cô ta liền trung thành với cô Đào, chẳng khác gì fan cuồng không có lý trí, chỉ cần cô Đào nói là đều đúng hết.