Nếu cô muốn mua một con tàu thuộc về mình thì phải hỏi thăm rõ ràng giá tàu hiện nay. Trước kia Angel bởi vì năng lực yếu kém, lại thêm cô ấy phải đề phòng không cho người khác biết thân phận nữ nhi của mình nên không có tâm tư thám thính mấy cái này, cho nên Trì Am không có được nhiều ký ức.
Trì Am ở bến tàu cả ngày, cảm thấy những con tàu kia đều không phải là cái mình cần, không khỏi thất vọng.
Chiều tối khi về nhà, Trì Am lại bị một đám du côn bao vây, trong đó có tên lưu manh hôm qua muốn cướp đồ của cô lại bị cô đánh cho một trận, còn cướp ngược lại của hắn.
Trong đội hình thế này, hẳn là bọn họ gọi hội tới để đối phó với cô đây mà.
“Thằng oắt, khôn hồn thì trả hết đồ hôm qua mày đã cướp cho bọn tao ngay, sau đấy dẫn bọn tạo đến nhà mày, nộp hết đồ đáng tiền trong nhà mày cho bọn tao, không thì đừng trách bọn tao không khách khí!” Gã đàn ông cầm đầu kêu gào, vươn tay muốn bắt cô.
Trì Am giơ tay lên tát một phát, gã đó xoay tròn sang một bên, cuối cùng đâm vào tường.
Người khác: “...”
Trì Am lười vô nghĩa với đám người này, trực tiếp nhảy lên đạp vào vách tường, đạp bay từng tên người thường không có chút vũ lực nào, sau đó lại cướp hết đồ trên người chúng, lột quần chúng ta trói lại một chỗ.
“Tôi không cần biết là ai phái các người đến đây, đừng có chọc tôi, lần sau còn chọc tôi thì tôi sẽ lột trần các người rồi ném ra thượng du bến tàu cho người khác nhìn.” Trì Am cảnh cáo, sau đó ghét bỏ mang theo đống quần cột thành một đống rời đi.
Một đám đàn ông che bộ phận không thể lộ dưới thân, chỉ có thể ôm hận nhìn cô rời đi.
Khi mấy tên trong đám đàn ông này trở về chỗ Maltz báo cáo, Maltz tức giận đến mức tát cho mỗi thằng một cái, nổi giận mắng: “Lũ vô dụng! Một thằng ranh con chưa dứt hơi sữa mà cũng không xử được, còn bị nó lột quần! Sao chúng mày không ra bến tàu khoe chim luôn đi?”
“Nhưng thưa anh Maltz, thằng nhóc đó kỳ quặc lắm, trông nó rất lợi hại, bọn em không phải là đối thủ của nó, chắc chắn nó là kiểm sự.”
Maltz cười khẩy: “Chỉ học được mấy chiếu với người trên tàu mà thành kiếm sự rồi à? Mày tưởng thành kiểm sư là chuyện dễ thể chắc?”
Một đám đàn ông cúi đầu. Chúng cảm thấy thằng nhóc kia rất kỳ dị, nhưng lại không thể nói nên lời, thậm chí hôm nay nó còn không dùng kiếm.
Maltz răn dạy cả đám một trận, sau đó sắc mặt tối tăm nhìn ra ngoài bầu trời dần dần trở tối, lạnh lùng nói: “Joy Dasle, chuyện này còn chưa xong đâu!”
Sau khi ăn bữa tối xong, Trì Am liền nói với Elena: “Mẹ, con muốn ra bờ biển chơi, tối nay có lẽ sẽ về rất khuya.”
“Ra biển? Đã tối thế này...” Elena hơi lo lắng. Mặc dù đảo Whale rất an toàn, nhưng buổi tối đi ra ngoài vẫn không ổn cho lắm.
“Không sao đâu, con đi tìm Ares.” Trì Am cười với bà ấy rồi về phòng thay quần áo.
Khi Trì Am đi ra, Elena phát hiện quần áo trên người cô, không khỏi trợn tròn mắt.
“Angel!” Elena chỉ vào cô, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui sướиɠ: “Con... con...”
Trì Am loay hoay chiếc váy trên người, vuốt tóc cười nói: “Chẳng phải mẹ hy vọng con mặc váy à? Con phải thích nghi trước đã, có lẽ chờ đến khi con quen rồi thì sau này con sẽ khôi phục thân phận là con gái.”
Nghe vậy, Elena vui mừng đến nỗi không biết nên nói gì cho phải, gật đầu lia lịa: “Vậy thì con mau làm quen đi, con thích loại váy gì thì nói với mẹ, mẹ đi mua vải về may cho con. Váy mẹ may đẹp lắm, bà Hall hàng xóm rất thích mặc váy mẹ may...”
Trì Am lại cười với bà ấy rồi mới mang kiếm đi ra ngoài.
Elena liếc nhìn thanh kiểm trong tay cô, đầu óc đang vui mừng đến mụ mị chợt tỉnh táo lại một chút, linh cảm có điều gì đó là lạ.
Buổi tối con bé mặc váy đi ra ngoài tìm cá heo, tại sao lại phải xách theo kiếm?
Từ nhà Dasle đi ra bờ biển cần đi bộ khoảng mười phút.
Nhưng Trì Am đi ra xa một chút, tốn khoảng nửa tiếng mới đến một bãi biến không có người.
Nơi này đá lởm chởm, sóng biển không ngừng vỗ lên đá, gợi lên từng đợt bọt nước. Bình thường không có ai đến đây, cũng sẽ không có ai quấy rầy, Trì Am cảm thấy chắc hẳn người đàn ông kia sẽ thích chỗ này.
Trì Am bỏ kiếm xuống, đứng trên một tảng đá cao nhất, nhìn về phía mặt biển lớn tiếng kêu: “Siren! Ares!”
Thanh âm lan tỏa thành từng vòng, đi theo sóng biển lan truyền thật xa.
Đêm nay ánh trăng vẫn sáng sủa như mọi hôm, sóng biển nhộn nhạo trên mặt biển. Chẳng mấy chốc, Trì Am thấy một chú cá heo xuất hiện trong biển, nó nhảy lên mặt biển, bắt đầu múa dưới ánh trăng, chào hỏi với cô.
Trì Am tìm kiếm trong biển một lát, không thấy bóng dáng người cá đâu, không khỏi thất vọng.
Cô cảm thấy chắc chắn người cá kia đang giận vì tối qua cô đã thất hứa, chuyện này không thể phủ nhận. Cô quyết định lát nữa mình phải dỗ dành anh một trận.
Trì Am nghĩ vậy, chờ đến khi cá heo bơi tới, cô nhấc làn váy, nhảy xuống mặt biển.
Trông rất giống nhảy xuống biển tuẫn tình.
Sau khi nhảy vào biển, nước biển nhanh chóng bao phủ chung quanh Trì Am. Mượn ánh trăng mờ ảo trong nước, cô nhìn thấy chú cá heo đang bơi về phía mình, nhưng vẫn không thấy nhân ngư kia.
Chẳng lẽ thật sự tức giận đến thế sao?
Nghĩ vậy, Trì Am liền muốn bơi về phía Ares, đột nhiên một đôi tay từ sau lưng ôm chầm lấy cô, nhân ngư có thân nhiệt bằng với nước biển quấn lấy cô như một con rắn, hơi thở biển cả bao phủ quanh cô.
Cô không nhịn được nở nụ cười.
Sau đó, Trì Am cảm thấy người cá ôm mình từ sau lưng đột nhiên cứng đờ.