Khi mặt trời mọc, Trì Am đã đứng luyện kiếm trong khoảng trống thoáng đãng trước ngôi nhà gỗ.
Mỗi lần xuyên qua, cơ thể mới của cô sẽ trở lại như người bình thường, Trì Am không muốn trải qua tình huống suýt chết như khi mới đến nên cô phải cố gắng tu luyện chăm chỉ một lần nữa.
May là vì đã có nền tảng ở những thế giới trước nên việc tu luyện có thể coi là đã tiến bộ nhanh chóng.
Bill ôm đứa cháu trai vừa mới ngủ dậy đi ra ngoài, thấy người đàn ông trẻ tuổi đang cầm một nhánh cây làm kiếm tập trung tập trong sân thì hơi ngạc nhiên.
Khi Trì Am luyện xong Kiếm quyết thức thứ nhất của Hỗn Nguyên Tâm Kinh rồi thu kiếm lại thì đã thấy cậu bé kia hai tay ôm khuôn mặt nhỏ ngồi trên bậc thềm gỗ trước nhà, nhìn chăm chú vào mình.
Thấy cô nhìn sang, Bliss cũng không trốn vội đi như ngày hôm qua mà đôi mắt sáng ngời vẫn tiếp tục nhìn vào cô.
Trong lòng Trì Am thoáng động, cô nhận ra đứa trẻ này cũng muốn học kiếm.
“Joy, Bliss, bữa sáng xong rồi đây.” Bill đến gọi họ.
Trì Am liền bể Bliss lên, đi rửa tay với cậu rồi vào phòng ăn sáng.
Bữa sáng vẫn là canh cá với rau, trong đó có rễ của một loại cây có nhiều chất bột, vị hơi giống khoai tây, khá bùi, đây là loại cây ăn được phổ biển trên đảo Little State, chỉ cần có cát có nước là nó có thể phát triển thành một bụi lớn.
“Joy, cậu biết sử dụng kiếm sao?” Bill hỏi.
Trì Am gật đầu, cô liếc nhìn cậu bé đang nhìn con mình bằng đôi mắt xanh, nói: "Ông Bill, nếu ông bằng lòng thì có thể để Bliss học kiếm với cháu.”
Đôi mắt Bliss lập tức sáng lên, nhìn ông mình bằng ánh mắt háo hức.
Bill ngập ngừng liếc nhìn cháu mình, rồi nói: "Thế thì ngại quá.”
Trì Am biết điều ông lo lắng, những người biết kiếm trong thế giới này được gọi chung là kiếm sư, họ được coi là những cường giả hàng đầu của nhân loại. Kiếm sự tập trung ở trong quân đội, chỉ có người trong quân đội mới có thể đi theo kiếm sự học kiếm pháp thống nhất, nếu người bình thường muốn học kiếm pháp thì chỉ có thể gia nhập quân đội, hoặc là phải có thế lực cực lớn.
Nhưng không phải ai cũng có thể tham gia quân đội, số lượng của quân đội chỉ giới hạn trong một phạm vi nhất định, đặc biệt là những người nghèo khó thì lại càng không có cách nào vào được quân đội.
Những năm này Angel đi theo tàu buôn đến khắp nơi, đã học được mấy chiêu từ một số quân nhân xuất ngũ trên tàu hoặc thuê kiếm sự để học. Nhưng kiếm thuật của cô trong mắt Trì Am thì rất thô sơ, chỉ có thể được sử dụng để chống lại người thường, không thể đối đầu với quân đội hoặc cướp biển.
“Không sao, dù sao thì hai người cũng đã cho cháu ăn ở, hãy coi như là thù lao cháu trả cho hai ông cháu đi ạ.” Trì Am nói, cô không để ý lắm chuyện dạy kiếm cho Bliss.
Tuy Bill rất vui, nhưng ông vẫn cảm thấy mức thù lao này quá cao, khiến họ nhận thì lại thấy ngại.
Sau bữa sáng, khi Bill định ra bãi biển phơi muối thì liền dặn cháu mình: "Bliss, cháu phải học kiếm thuật với đại nhân Joy cho tốt vào, đừng lười biếng, có biết không?”
“Cháu biết rồi ạ!” Bliss nói nghiêm túc, hai mắt sáng lấp lánh, có thể thấy rõ ràng là cậu rất vui vẻ khi học kiếm thuật với Trì Am.
Sau khi dặn dò cháu trai xong, Bill kính cẩn nói với Trì Am: "Đại nhân Joy, làm phiền ngài dạy Bliss.”
Mọi người trong thế giới này rất tôn trọng các kiếm sự, biết Trì Am thông thạo kiếm thuật, cách xưng hô của ông Bill đã thay đổi ngay lập tức.
Trì Am không quen nên cười nói: "Ông Bill, ông cứ gọi cháu là Joy đi ạ. Kiếm thuật của cháu bây giờ cũng không giỏi tốt lắm đâu, gọi là đại nhân không ổn lắm.”
Bill do dự một lúc rồi đổi cách gọi, nhưng thái độ của vẫn rất tôn kính.
Sau đó Bill và những ngư dân trên đảo cùng ra bãi biển để chuẩn bị phơi muối.
Bình thường cách một đoạn thời gian ngư dân sẽ tập trung lại để đi phơi muối, sau đó thu muối về. Muối này cũng là mặt hàng buôn bán với tàu buôn, nhưng không có giá trị lắm.
Trì Am dạy Bliss tập kiếm cả buổi sáng, đến buổi trưa liền đi nấu cơm.
Cô và Bliss ăn cơm trưa xong thì dọn phần ăn cho Bill, để Bliss mang đến bãi biển cho Bill.
Một buổi sáng ở chung với nhau đã khiến Bliss thân thiết với Trì Am hơn, nhất là sau khi biết Trì Am có thể dùng kiếm thì Bliss lại còn có thêm cảm giác sùng bái Trì Am như đối với một người đàn ông bậc cha chú.
Từ khi ra đời Bliss đã không có cha, cậu luôn có khao khát theo lẽ tự nhiên với những người đàn ông mạnh mẽ. Trì Am xuất hiện đã lấp đầy ảo tưởng về một người “cha” của cậu, dù cô không hề cường tráng, cũng không giống đàn ông.
Trì Am đến bờ biển liền gặp những người đàn ông phơi muối đang ngồi nghỉ dưới bóng râm của rặng dừa nghỉ ngơi uống nước.
Đem cơm trưa cho Bill xong, cô không rời đi mà đứng trên bãi biển nhìn về phía xa.
Trời trong xanh, nắng chan hòa, biển lặng sóng yên, nơi gặp nhau giữa trời và nước không thấy bóng con tàu nào. Mặc dù Trì Am biết còn một tháng nữa mới có tàu đến đây theo lệ hàng tháng nhưng cô vẫn hy vọng sẽ có một chuyến tàu đến.
Trì Am quan sát một hồi, chợt phát hiện có thứ gì đó đang trồi lên khỏi mặt biển, rồi lại chìm xuống.
“Là cá heo!” Bliss vui vẻ nói.
Nhắc đến cá heo Trì Am lại nghĩ đến con cá heo đã cứu cô, không khỏi nhìn thứ kia kỹ hơn, tiếc là vì xa quá nên không biết con cá heo nhảy ra khỏi mặt biển này có phải là con có hình tia chớp trắng trên đầu hay không.
Thấy cô nhìn chăm chú, Bliss nghĩ rằng cô thích cá heo, nên liền nói với cô: “Anh Joy, em dẫn anh đi xem cá heo nhé.” Nói rồi, bàn tay nhỏ bé của cậu liền kéo lấy cô chạy sang phía bên kia của đồng muối.
Trì Am không biết cậu muốn dẫn mình đi đâu, chỉ mỉm cười để cậu dắt đi.
Bliss đưa Trì Am đến phía bên kia đảo Little State, ở đó có rất nhiều tảng đá lớn, nước biển đánh mạnh hơn những nơi khác, đập vào những tảng đá dựng đứng, bắn tung tóe khắp nơi.
Bliss chụm hai tay lên miệng gọi với xuống biển: "Alis!”
Giọng nói trẻ con non nớt vang xa về phía mặt biển.
Một lúc sau chợt có tiếng nước biển xôn xao, một con cá heo nhảy lên, uốn mình thành một hình thù xinh đẹp giữa không trung, dáng người uyến chuyển, như tinh linh dưới nước.
Con cá heo hơi tới, ngẩng đầu nhìn Bliss đang đứng trên tảng đá, vẫy đuôi vui mừng rồi nhảy múa trong biển.
Vũ điệu cá heo luôn không thể tách rời với nước, nhưng nó lại có thể truyền tải một cách chân thực tình cảm của cá heo đến con người. Loài sinh vật được mệnh danh là thiên sứ mỉm cười này là động vật có vυ" sống dưới nước gần gũi với con người nhất.
Bliss đến gần mặt nước hơn, đưa tay chạm vào đầu con cá heo, nói với Trì Am: “Đây là Alis, là bạn của em.”
Chú cá heo tên Alis không có hình tia chớp trên trán. Mặc dù Trì Am hơi thất vọng nhưng vẫn thân thiện chào hỏi chú cá heo: "Alis, xin chào.”
Alis lại bắt đầu nhảy lên, làm bọt nước bắn tung tóe lên cả hai người trên bờ.
“Anh Joy, Alis thích anh đó.” Đôi mắt Bliss sáng lên, nhìn Trì Am với ánh mắt thân thiết.
Sau khi chơi đùa với cá heo một lúc, Trì Am lại dạy Bliss luyện kiếm trên bờ biển.
Con cá heo không rời đi mà ở lại quan sát họ, thỉnh thoảng lại nhảy ra khỏi mặt biển chào hỏi hai người.
Cho đến khi trời đã gần tối, họ mới tạm biệt Alis đi về.