Xuyên nhanh: Quyến rũ

Chương 12 - Bách Quỷ Dạ Hành

Trước Sau

break
Làn gió đêm âm u lạnh lẽo thổi qua rèm cửa khép hờ vào trong, ánh đèn ven đường chiếu lên mặt đất, soi bóng chiếc bóng mờ ảo của người đang đứng trước giường.

Khuôn mặt của người kia lộ ra dưới ánh sáng mông lung, vẻ đẹp tinh xảo đến độ khiến người ta hít thở không thông, như thể ông trời khéo tay nặn nên một gương mặt có một không hai, không người sánh được, cũng là người khiến cô hằng đêm đều mơ thấy.

Vốn dĩ Trì Am còn tưởng rằng mình hoa mắt, mãi đến khi bắt gặp đôi mắt màu tím chìm trong bóng tối kia, suýt chút nữa bị dọa cho tè ra quần.

Phản ứng đầu tiên của cô là: Cuối cùng Tư Ngang cũng đuổi đến tận đây để bóp chết cô rồi sao?

Có quỷ mới biết tại sao cô lại cảm thấy Tư Ngang có bản lĩnh xuyên thời không tới đây bóp chết mình. Trong mắt người bình thường đây là chuyện không thể nào, nhưng chỉ cần đụng phải anh thì chuyện gì cũng có thể.

Trì Am cứng ngắc cuộn mình trên giường, nhìn “người” đang đứng sừng sững trước giường nơi đó nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt âm trầm. Làn gió đêm không ngừng điên cuồng thổi vào qua ô cửa sổ, bức màn bị vén mở càng lớn hơn. Ánh đèn màu trắng chiếu lên gương mặt tinh xảo xinh đẹp không giống người thường của anh. Thoạt nhìn như lệ quỷ kết hợp với ngọn gió đêm không bình thường kia, Trì Am thật sự cho rằng đây là quỷ.

“Tư, Tư Ngang...” Cô run rẩy kêu lên một tiếng rồi ôm chăn thật chặt.

“Người” đừng trước giường cứ lẳng lặng nhìn cô, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt màu tím chợt thoáng hiện vẻ ma mị.

Lúc này Trì Am đã trông thấy rất rõ ràng, ánh mắt kia không giống như thế giới hiện đại luôn khiến cô có một loại ảo giác, mà bây giờ rất chân thật. Ánh sáng sắc nhọn kia trong mắt của anh thật sự rất đáng sợ!!!

“Tư Ngang?” Anh khẽ mở miệng, giọng nói như lời thì thầm trong đêm nhưng lại chứa đựng một chút ôn nhu: “Nàng đang nói ta sao?”

“Hả?”

Một lúc lâu sau Trì Am mới chậm chạp phát hiện có chút không thích hợp.

Cô “bộp” một tiếng, mở chiếc đèn phục cổ ở trên đầu giường lên, ánh sáng nhu hòa lập tức chiếu xuống, cũng khiến cô có thể nhìn thấy rõ ràng “người” đang đứng trước giường hơn, cô lại lần nữa cảm thấy sửng sốt.

Đây không phải Tư Ngang… Tuy rằng anh có khuôn mặt giống hệt với Tư Ngang.

Nhưng lúc này người này lại để một mái tóc dài chạm eo giống người cổ đại, trên người mặc một bộ trường bào màu trắng bạc với tay áo rộng có viền hoa văn dát bạc. Eo đeo dây lưng đính ngọc, bên trái treo một khối ngọc bội dương chi, bên phải đeo một con dấu nhỏ hình vuông. Dáng vẻ hóa trang như một quý công tử thế gia cổ đại chạy ra từ trong đoàn phim cổ trang nào đó.

Tất nhiên Trì Am cũng hiểu rõ, cũng biết nơi này bị quỷ ám, làm gì có đoàn phim nào có thể chạy tới đây đóng phim được chứ? Càng sẽ không ai có thể lặng yên không một tiếng động trốn vào trong phòng cô mà không bị đám thiên sư kia phát hiện được.

Anh âm thầm xuất hiện, khắp nơi đều lộ ra sự cổ quái.

Nhất là gương mặt kia của anh, Trì Am dám chắc chắn rằng, cái kẻ không biết là người hay quỷ này chính là Tư Ngang!

“Hóa ra ta tên là Tư Ngang à?” Giọng anh thì thầm mềm nhẹ, đôi mắt lại gắt gao nhìn cô chuyên chú, đột nhiên đưa tay qua nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô rồi nói: “Người ta phải tìm là nàng sao?”

Vẻ mặt Trì Am ngơ ngác nhìn anh, thấy ánh sáng màu tím lấp lánh trong đôi mắt anh, trong lòng không khỏi nảy sinh một suy nghĩ bạo gan: Lẽ nào Tư Ngang đã mất trí nhớ rồi?



Trì Am chợt nhìn xuống bàn tay anh duỗi lại đây, trên ngón áp út kia cũng đeo một kiểu nhẫn giống hệt chiếc cô đang đeo trên tay. Chính là chiếc nhẫn cô đeo cho anh vào ngày anh cầu hôn mình.

Vẻ mặt Trì Am trở nên hơi cứng ngắc.

Ha ha, quả nhiên là Tư Ngang, đuổi theo tới tận đây luôn rồi. Mà sao cô không hề cảm thấy kinh ngạc chút nào thế?

Trì Am chợt nhớ tới những nghi ngờ của mình lúc trước khi cô và anh quen biết nhau, bây giờ cuối cùng cũng có lời giải thích. Tuy rằng hiện tại cô vẫn không biết rốt cuộc Tư Ngang tồn tại dưới dạng gì, nhưng ở một thế giới khác nhìn thấy anh, cô vẫn rất dễ dàng tiếp nhận.

Chỉ có điều sau khi đã tiếp thu mọi chuyện, Trì Am vẫn nghi ngờ anh đang tồn tại dưới hình thức gì.

Bởi vì lúc này Tư Ngang ở trong mắt cô không hề có hơi thở của người sống lẫn người chết, dường như anh chính là một sự tồn tại hư ảo không thuộc về thế giới này.

Từ sau khi trở thành thiên sư, Trì Am có thể phân biệt được hơi thở của người sống và người chết một cách rõ ràng. Người sống sẽ ngập tràn sức sống trên cơ thể, chỉ cần không chết thì sức sống sẽ không bị đứt đoạn, sinh cơ này có sức hấp dẫn cực kỳ lớn đối với ma quỷ. Mà người chết ngoài trừ tử khí trên người ra thì còn có cả âm khí, được gọi chung là quỷ.

Nhưng trên người Tư Ngang lại không có sinh cơ của người sống, cũng không có âm khí của quỷ.

Bỗng chốc Trì Am không biết nên nhận định Tư Ngang mặc quần áo cổ trang này như thế nào.

Trong lúc cô vẫn còn đang suy nghĩ thì Tư Ngang đã ngồi song song ở trên giường với cô một cách rất tự nhiên, kéo bàn tay đeo nhẫn của cô, ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn kia. Trên khuôn mặt điềm đạm bỗng lộ ra biểu cảm khó dò,

Bàn tay anh hơi lạnh, giống như thi thể không có độ ấm, khiến cô không nhịn được mà run lập cập.

Tư Ngang nhận ra sự khác thường của cô, ngước mắt nhìn cô chăm chú, nói với giọng điệu chắc nịch: “Người ta muốn tìm quả nhiên là nàng!”

Trì Am lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào mắt anh, lập tức cảm thấy da đầu tê dại.

Sau đó, cô càng thấy sợ hãi hơn nữa, bởi vì Tư Ngang đang cười với cô.

Họ quen biết đã ba năm nhưng cô chưa từng nhìn thấy Tư Ngang cười bao giờ, nay mới phát hiện anh cười rộ lên thật sự rất say lòng người. Nụ cười nghiền ngẫm kia tựa như vị công tử cổ đại nho nhã, cười lên khiến cả thiên hạ đều say.

Trì Am cứ ngồi im không nhúc nhích, để mặc cho Tư Ngang nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của mình. Mãi đến khi phát hiện Tư Ngang này không hề phát bệnh thần kinh như trong dự đoán, cô lập tức yên tâm hơn rất nhiều, mở miệng hỏi thử: “Sao anh lại ở đây? Anh là Tư Ngang đúng không?”

Anh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cô rồi nói: “Ta cảm giác được người mình phải đợi đã xuất hiện nên tới đây.” Nói xong, anh ngẩng đầu lên nhìn cô rồi nói: “Ta chờ nàng từ lâu lắm rồi.”

Trì Am buồn bực nhìn anh, trong ý thức của cô họ mới chia xa có mấy tháng thôi.

Ngẫm lại cũng thấy thật bi thảm, bọn họ vừa mới tổ chức xong lễ cưới thì cô đã qua đời sau đó xuyên tới thế giới này. Trên pháp luật thật ra họ đã là vợ chồng của nhau.

“Anh nói anh chờ em từ lâu ấy hả? Đã bao lâu rồi?” Trì Am tiếp lời anh mở miệng hỏi.

Tư Ngang suy nghĩ một chút, biểu cảm trở nên hơi mê mang nói: “Ta không nhớ rõ, rất lâu rồi, chắc là khoảng một ngàn năm.”



Trì Am: “... Ha ha, anh thật thích nói giỡn.”

Anh quay đầu nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc: “Ta chưa bao giờ nói giỡn.”

Má ơi, dáng vẻ này của anh giống hệt Tư Ngang ở thế giới hiện đại. Suýt chút nữa Trì Am còn cho rằng anh lại chuẩn bị phát bệnh, may là anh trả lời xong vẫn bày ra dáng vẻ điềm đạm mềm mại như cũ, kết hợp với gương mặt xinh đẹp tinh xảo kia, quả thật khiến người ta muốn phạm tội.

Vẫn có điểm khác nhau.

“Vậy bây giờ anh là... người hay quỷ thế?” Trì Am không nhịn được hỏi lại. Tư Ngang chưa bao giờ nói giỡn, vậy có nghĩa là Tư Ngang này đã thật sự sống trong thế giới này một ngàn năm rồi sao?

“Không biết.” Anh bâng quơ nói, ánh mắt vẫn dừng trên mặt cô.

Trì Am phát hiện ra dường như đã rất lâu rồi anh không giao lưu cùng với người khác, cho nên nói chuyện hơi chậm chạp, tư duy cũng rất ì ạch, hoàn toàn không thể hiện được dáng vẻ cuồng làm việc của Tư Ngang. Tư Ngang lúc đó chính là một tổng giám đốc bá đa͙σ, khí thế mạnh mẽ đến mức có thể lên trời, chỉ một cái liếc mắt thôi cũng có thể khiến người ta thần phục dưới chân anh. Còn Tư Ngang của hiện tại lại xinh đẹp như một bình hoa, trên người không có loại khí thế áp người, trái lại nhiều hơn mấy phần khí chất cao quý của con cháu thế gia thời xưa.

Nhưng hơi thở trên người của anh thì vẫn đáng sợ như ngày nào.

Sau khi Trì Am trở thành thiên sư thì cực kỳ nhạy cảm với “khí” trên cơ thể của người. Cho dù Tư Ngang bây giờ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô nhưng Trì Am vẫn có thể cảm giác được sự đáng sợ của anh. Đó là một loại thực lực nghiền áp cường đại đến đáng sợ.

Sống một ngàn năm, vậy anh phải mạnh tới mức nào đây?

Cô im lặng một lát, đến phiên Tư Ngang hỏi cô: “Nàng làm gì ở đây?”

“Bắt quỷ.” Trì Am không biết tình huống của Tư Ngang ra sao, cũng không dám đường đột kể lại chuyện đời trước, nhất là khi phát hiện ra anh không biết gì cả. Cô càng không muốn kể mà chỉ nói: “Em là thiên sư, được người ta mời tới đây bắt quỷ.”

Trên mặt Tư Ngang chợt lộ ra vẻ hiểu rõ: “Là ŧıểυ quỷ vừa rồi hả?”

“Vừa rồi?” Trì Am ngắm nhìn bàn tay của anh, bàn tay thon dài trắng nõn giống như mỹ ngọc, nhìn thế nào cũng thấy hoàn hảo vô cùng. Cô bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, giật mình nói: “Lúc trước chính anh đã dọa Cửu Âm Quỷ Sát đúng không?”

Nếu đúng là anh, vậy thì mọi chuyện đã rõ ràng.

Với trạng thái hiện tại của Tư Ngang, một con Cửu Âm Quỷ Sát nho nhỏ tính là gì đâu. Ở trong mắt anh, đó thật sự là một ŧıểυ quỷ không đáng nhắc tới.

Tư Ngang liếc nhìn cô một cái, không nói năng gì, sau đó lại cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay cô. Thậm chí anh còn định tháo xuống đeo lên ngón tay mình ghép thành một đôi. Trì Am thấy thế, không khỏi thả nhẹ hô hấp vài phần, nếu chiếc nhẫn này là do Tư Ngang đeo lên thì chắc hẳn anh cũng có năng lực tháo xuống phải không?

Nào biết Tư Ngang lại ngẩng đầu lên liếc nhìn cô, sau đó không động đến nó nữa, để nó tiếp tục yên ổn đeo trên tay cô.

Ngay lúc Trì Am tỏ ra thất vọng, Tư Ngang lại thử tháo nó ra, cô tiếp tục nín thở, sau đó anh lại liếc nhìn cô rồi từ bỏ.

Trì Am: “…” Chơi cô đấy à?
break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc