Sau buổi dạ tiệc không lâu, tất cả những thí sinh tham gia thi đấu đều được gọi đến tổng công ty tập đoàn Diệp thị, rồi sau đó đại diện ban tổ chức mới tuyên bố chủ đề thi đấu lần này, thời gian thiết kế là ba ngày, sau ba ngày thí sinh không giao bản vẽ phác thảo thiết kế của mình đều coi là tự từ bỏ tư cách thi đấu.
Mà chủ đề của trận thi đấu lần này là “Tình yêu”.
Bối Nhi vẫn đang nghiêm túc suy nghĩ về chủ đề của lần thi đấu này nên cũng không chú ý mình bị người đuổi theo, người nọ nhân lúc Bối Nhi không chú ý, từ trong bóng đêm vươn một bàn tay ra kéo lấy cô, cô muốn lớn tiếng la lên nhưng miệng cũng bị người kịp thời lấp kín.
“Ưm... Ưm... A... Ưm...”
Diệp Thần giống như chết đói mút lấy đôi môi của Bối Nhi, há miệng nuốt lấy hương thơm tươi mát trong miệng cô, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, không buông tha mỗi tấc trong khoang miệng của cô, hai đôi môi trằn trọc, không ngừng tràn ra nước bọt không kịp nuốt.
Bối Nhi không ngừng đấm ngực Diệp Thần, đấm đến mức hai tay đều đau vẫn không làm Diệp Thần buông cô ra, cô nâng đầu gối lên muốn đánh lén giữa hai chân của anh ta, bất đắc dĩ Diệp Thần đã sớm nhìn rõ mưu kế của cô, ngược lại bắt được chân cô, bàn tay sờ bắp đùi của cô, nâng chân của cô lên, dùng dương vật đã sớm cứng đến phát đau của mình va chạm vào nơi mềm mại của Bối Nhi.
Sau khi nụ hôn dài kết thúc, trên mặt Bối Nhi ửng hồng, không phải thẹn thùng, mà là tức giận.
Cô không nghĩ tới Diệp Thần có thể vô sỉ như vậy, dám chơi đánh lén!
“Buông ra!” Bối Nhi vô cùng tức giận nhưng suy xét đến thân phận của cô và Diệp Thần lúc này, cô cứng rắn kiềm chế không để mình hét lên tiếng rống giận, chỉ từ trong kẽ răng nhảy ra hai chữ, cô không muốn ngày mai sẽ nhìn tin tức chính ‘Vị hôn thê của Lâm đại thiếu gia hẹn hò với tổng giám đốc Diệp thị’!
“Không thả, thả em sẽ chạy, anh sẽ không để em rời khỏi anh!” Diệp Thần làm như thâm tình, kề sát tai Bối Nhi, dùng giọng nói trầm thấp nói ra lời âu yếm, hơi thở phả vào vành tai mẫn cảm của cô, nói xong còn liếm ướt vành tai đã đỏ ửng.
Bối Nhi nghe được những lời này lập tức cảm thấy buồn nôn, cô chỉ hận thân thể của mình quá mức mẫn cảm, Diệp Thần lại quá hiểu biết những điểm mẫn cảm của cô, lúc này mới vài câu cô đã bị khơi lên tình dục, nhưng mà muốn cô và Diệp Thần lên giường là không có khả năng, cô không hề quên thủ đoạn khi ở trên giường của Diệp Thần.
“Chỉ cần em chịu trở về, sau này anh nhất định sẽ đối xử với em thật tốt!” Sự trào phúng ở sâu trong mắt Bối Nhi kích thích anh, anh cũng đã hứa hẹn như vậy, cô còn có cái gì bất mãn!
“Diệp Thần, tôi đã không phải là tính nô của anh nữa, nếu anh động dục thì tìm người khác, mỗi một lần anh chạm vào tôi, tôi đều cảm thấy ghê tởm, tôi vẫn nhớ rõ anh từng nói Lâm Thư sẽ không muốn đôi giày rách này, nhưng mà bây giờ người ta nguyện ý muốn cưới tôi, anh cảm thấy làm tính nô của anh, mỗi lần đều bị anh đánh tốt hay là làm con dâu Lâm gia tốt?” Bối Nhi nói một mạch những lời này, cô không hề quên sự khuất nhục và thương tổn mà người đàn ông này mang lại cho cô, hơn nữa người đàn ông này vẫn không hề ý thức được, cô hiện tại không giống trước kia nữa, trước kia Bối Nhi có thể tùy ý để anh nhục nhã lăng mạ, bây giờ sẽ không!
Cô chính là muốn cho anh ý thức được chuyện này, rồi mới một lần nữa quen biết cô, sau đó thật sự