Tư Đồ Kiệt vẫn không chịu cho Dư Bối Nhi nhìn thân thể của hắn, nàng biết Tư Đồ Kiệt vẫn còn chút khúc mắc, sợ nàng nhìn thấy thân thể hắn rồi ghét bỏ, nhưng Dư Bối Nhi cũng không nguyện ý nhìn Tư Đồ Kiệt để khúc mắc này ở trong lòng mà sống hết đời như vậy.
Thế là nàng nói với Tư Đồ Chiến một tiếng, định tìm một thời gian để hoá giải khúc mắc của Tư Đồ Kiệt. Tư Đồ Chiến ra một chủ ý, đến Ôn Tuyền trong thôn trang ngâm suối nước nóng, dĩ nhiên Tư Đồ Sâm sẽ bị vứt cho các tiên sinh rồi.
Lúc đến Ôn Tuyền trong thôn trang, Tư Đồ Chiến liền lấy cớ rời khỏi, mặc dù hắn rất là không bỏ được.
Buổi tối, Dư Bối Nhi ra lệnh cho hạ nhân đốt nến bên suối, rải hoa trong suối nước nóng, để màn cách xa một chút miễn cho bị lửa bén lên.
Ánh nến nhu hòa dưới màn đêm làm tăng thêm từng tia mập mờ, cánh hoa màu sắc tươi đẹp phiêu đãng ở trong nước, Dư Bối Nhi chỉ mặc một bộ sa y, bơi qua bơi lại trong nước giống như là Mỹ Nhân Ngư.
Cổ họng Tư Đồ Kiệt giật giật, mặc dù hắn không phải nam nhân hoàn chỉnh, cũng không dễ dàng động dục giống như phần lớn nam nhân