Đêm đã khuya, Hải Bối Nhi nằm ở trên giường lăn qua lộn lại nhưng không ngủ được.
Cô thật sự quá hưng phấn nhưng lại không biết bản thân hưng phấn chuyện gì.
Chỉ là không thể hiểu được như vậy rồi lại đặc biệt vui mừng khiến cô thật sự trợn tròn mắt ngủ không được.
Hiện tại cô rất muốn gặp được Mộ Lâm.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Mộ Lâm gần như bị ánh mắt nghiêm túc của ba Hải “Ép buộc” đến phòng cho khách, cho nên đây vẫn là lần đầu tiên từ khi bọn họ ở bên nhau lâu như vậy phải tách ra ngủ.
Thật sự đúng là không quen.
Vì vậy cô trộm xuống giường, định đi phòng cho khách nhìn Mộ Lâm một cái rồi lập tức rời đi.
Đương nhiên cô còn xuống lầu lấy cho mình một chén nước.
Bị phát hiện còn có lý do không phải sao?
Lén lút lẻn vào phòng cho khách, dưới ánh trăng Mộ Lâm quy quy củ củ ngủ ở trên giường.
Mới gặp cô đã cảm thấy Mộ Lâm quá quy củ, quá cứng nhắc, nghiêm túc giống như lão phu tử thời cổ đại.
Cô còn nhớ rõ khi cô có hành vi phóng đãng trên người anh, anh tới tới lui lui chỉ biết nói lời không đau không ngứa:
“Em, người phụ nữ này.”
Sau khi quen thuộc mới phát hiện ngay cả ngủ, Mộ Lâm cũng quy quy củ củ như vậy: Nằm thẳng, đôi tay nắm lại, đặt ở trước ngực, hai chân duỗi thẳng cũng không co lại, cứ giữ tư thế ngủ như vậy có thể duy trì cả một đêm.
Đương nhiên, từ khi có cô, yêu tinh dính người, Mộ Lâm rất khó duy trì tư thế ngủ quy củ như vậy.
Khóe miệng Hải Bối Nhi nhếch lên, một bên hồi tưởng những chuyện của Mộ Lâm, một bên ngón tay vô ý thức di chuyển trên mặt của anh.
Ngưa ngứa, mềm mại, tê tê.
Hải Bối Nhi ăn đậu hủ một hồi, tính toán dẹp đường hồi phủ, Mộ Lâm lại không vui, một tay kéo cô lại, đè ở dưới thân, đôi mắt sáng quắc nhìn cô.
Ánh mắt của Mộ Lâm thật sự quá nóng rực, thân thể của Hải Bối Nhi lén lút nóng lên, màu hồng trên mặt càng thêm nồng đậm giống như muốn chảy ra nước.
Cô thoáng nghiêng đầu, muốn tránh né ánh mắt của anh nhưng ngay sau đó ngón tay của anh kéo cô trở lại.
Hải Bối Nhi rũ mi mắt xuống, tim đập lợi hại giống như sắp nhảy ra khỏi thân thể.
Ban đêm yên tĩnh như vậy có cái gì có thể che dấu đâu, hai người đều nghe được tiếng tim đập của đối phương, nhanh chóng như vậy, thật không giống bình thường.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng nụ hôn của Mộ Lâm cũng rơi xuống.
Cái trán, cái mũi, đôi mắt, gương mặt, cuối cùng mới đến đôi môi.
Mỗi một cái hôn đều chứa đựng tình ý miên man như vậy, giống như Mộ Lâm muốn thông qua những nụ hôn này biểu đạt tình yêu của mình.
Hải Bối Nhi càng nóng, cũng bị ép đến không có cách nào hô hấp, giống như con cá bị đưa ra khỏi mặt nước, môi đỏ khẽ mở muốn hấp thu không khí nhưng lại bị bị nhân lúc đi vào, một phen bắt được môi đỏ.
Cánh môi trằn trọc, đầu lưỡi quấn quanh nhảy múa, Mộ Lâm mút lưỡi, Hải Bối Nhi càng thêm hôn hôn trầm trầm.
Khi được buông ra cô há mồm thở dốc, híp mắt, có chút mơ mơ màng màng, Mộ Lâm mở miệng.
“Bối Nhi, anh rất vui mừng.”
Cô mở mắt ra một chút, bên trong đều chứa hơi nước mông lung, giống như có chút khó hiểu lại giống như hiểu được cái gì.
“A, em cũng thật vui mừng.”
Mộ Lâm bị đôi mắt tràn đầy ánh nước dụ hoặc, hô hấp trở nên dồn dập lại ngắn ngủi, đầu cọ xát bên cổ Hải Bối Nhi. Sọi tóc ngắn ngủn, cứng rắn lại hơi ngưa ngứa nhưng cố tình Hải Bối Nhi bị anh đè ở dưới thân không có cách nào trốn tránh.
“Đêm nay ở lại được không?”
Anh vừa nói ra lời này, Hải Bối Nhi lại cảm thấy thân thể của cô càng thêm khô nóng cũng càng thêm kiều mềm vô lực, cô há
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com