Hội nghị lần này hoãn lại gần ba tiếng rưỡi nhưng không có một người nào có một câu oán hận.
Nguyên nhân sao, có thể nhìn thấy tổng giám đốc luôn luôn tự giữ mình biến thành cái dạng này, ba tiếng rưỡi tính là cái gì, hơn nữa nhìn ý tứ của thư ký đó chính là người giống cây vạn tuế như tổng giám đốc cuối cùng cũng nở hoa rồi.
Bọn họ đối với người phụ nữ này có mười hai vạn phần lòng hiếu kỳ cùng với sự kính trọng!
Chờ đến khi bắt đầu cuộc họp, bọn họ chỉ nhìn thấy một mình tổng giám đốc đi ra, trên mặt tràn đầy thoả mãn, mà người phụ nữ kia lại không xuất hiện.
A, xem ra tổng giám đốc sống không tồi nha!
Đàn ông ăn no luôn tương đối dễ nói chuyện, ngay cả nhân viên phạm sai lầm nho nhỏ anh cũng khoan dung hơn rất nhiều so với ngày thường.
Chờ đến khi kết thúc cuộc họp, một đám người nhìn anh với ánh mắt trông mong, Mộ Lâm lạnh lùng nói ra hai chữ.
“Tan ca.”
Tổng giám đốc, chúng ta càng muốn trông thấy mỹ nhân hơn chứ không phải tan ca.
Mộ Lâm trở lại phòng nghỉ lập tức nhìn thấy trong chăn nhô lên một đoàn, trên mặt không khỏi nở một nụ cười, anh đi vào vỗ vỗ, giọng nói dịu dàng.
“Đói chưa? Chúng ta đi ăn cái gì được không?”
Một cánh tay ngọc từ bên trong vươn ra, Hải Bối Nhi lẩm bẩm: “Em còn muốn ngủ ~”
Mộ Lâm cầm tay cô nhéo nhéo, kéo cô từ trong chăn ra: “Ăn xong rồi ngủ tiếp được không? Đêm nay ở lại, nhé?”
Cô mở to đôi mắt buồn ngủ mơ màng, hi vọng quá rõ ràng trong mắt anh lại khiến cô không đành lòng cự tuyệt, cô cười: “Chúng ta được xem là quan hệ gì?”
“... Bạn trai bạn gái?” Mộ Lâm có chút không xác định, nói cho cùng Hải Bối Nhi còn chưa ly hôn.
“Ha ha ha, em còn chưa ly hôn đâu, chúng ta nhiều nhất có thể xem như tình nhân? Mà anh là gian phu ngoài giá thú của em?” Hải Bối Nhi trực tiếp ngồi dậy, thân thể trần trụi ở trong chăn nửa che nửa hở, mặt mày như tơ lụa nhìn người đàn ông đang ngây người.
“Em nói cái gì thì chính là cái đó, đêm nay ở lại được không?” Anh vẫn không quên mục đích của mình, tuy rằng hiện tại anh càng muốn làm chút chuyện gì đó với cô.
Hải Bối Nhi nhẹ nhàng gật đầu, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đến bây giờ anh cũng còn chưa nói anh tìm em có chuyện gì, thật sự chính là muốn hỏi vết thương của em đã lành hay chưa sao? Hay là nói, anh chính là muốn đối với em...”
Mộ Lâm ho khan hai tiếng, trên mặt hiện lên vệt đỏ khả nghi, rõ ràng bởi vì lời nói của Hải Bối Nhi nên nhớ tới chuyện gì đó, anh dời tầm mắt.
“Được rồi, mau đứng lên, sau khi ăn cơm anh lại nói cho em biết vì cái gì, không được đầy đủ là vì... Vết thương của em.”
“Vậy anh giúp em mặc ~”
Nhìn Hải Bối Nhi dang đôi tay, vẻ mặt chờ mong, Mộ Lâm
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com