Chương 1: Không có cách nào tiêu tan hận thù
Editor: QR
“Ký chủ đã trải qua chín thế giới, thế giới tiếp theo có thể đặc biệt cho phép ký chủ trở lại thế giới ban đầu để hoàn thành việc báo thù, cô có đồng ý quay về báo thù hay không?”
Giọng nói lạnh như băng của hệ thống đã lâu không gặp lôi cô ra từ trong thương cảm vì phải rời khỏi Mặc Khí, ký ức tràn về giống như thủy triều, lúc này cô chậm rãi nhớ tới rất nhiều chuyện cô cho rằng mình đã quên nhưng thật ra cô vẫn luôn nhớ rõ.
Cô họ Hải, tên thật là Hải Bối Nhi. Ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới cũng chính là ngày cô phát hiện chồng của cô, Trần Nghị và người bạn gái thân thiết của cô, Lâm Yên, có gian tình. Cô còn nhớ rõ cảm giác đau đớn muốn chết lúc đó, buồn cười chính là cô vẫn luôn không biết nhìn người.
Sau đó cô còn chưa kịp làm cái gì, đã chết.
Cô nhớ rõ bọn họ như hổ rình mồi với xí nghiệp của nhà cô, cô còn nhớ rõ ba mẹ cô đến khi tuổi già luôn yêu thương cô hết mực, nhớ rõ Trần Nghị ghét bỏ cô ở trên giường giống như cá chết...
Cô nhớ lại mọi thứ, sờ gương mặt lạnh băng, cô đang khóc.
Thật quá đáng buồn, cho tới bây giờ cô vẫn không có cách nào quên đi sự phản bội lúc trước.
Cô làm sao có thể quên mất chứ? Những từ ngữ vũ nhục đó, thứ cô tự cho là tình bạn và tình yêu, cảm giác bị xe nghiền áp quá đau đớn…
Tất cả tất cả mọi chuyện, nói cô làm sao có thể quên đi?
Cô hận, hận không thể ăn thịt của bọn họ, uống máu của bọn họ.
Cô muốn trả lại cho bọn họ toàn bộ những tổn thương và đau đớn mà cô phải gánh chịu, cô muốn bọn họ rơi vào trong địa ngục, vĩnh viễn không có cách nào đứng dậy được!
Nhắm mắt lại, lần thứ hai mở ra, bên môi nở nụ cười tốt đẹp lại thuần khiết.
“Tôi phải đi về.”
Cô chờ giây phút này đã thật lâu, thật lâu.
“Xét đến những biểu hiện tốt đẹp của ký chủ, ký chủ có thể lựa chọn thời gian trở về hoặc đổi một thân phận khác để trở về. Mặc kệ ký chủ lựa chọn như thế nào, những khen thưởng lúc trước vẫn có tác dụng như cũ.”
Hải Bối Nhi trầm ngâm một lúc, cuối cùng cô vẫn lựa chọn dùng thân thể của mình và trở lại giây phút cô phát hiện gian tình kia.
Mặc kệ như thế nào, tự mình báo thù mới tương đối sung sướng.
“Thế giới thứ mười không có mục tiêu công lược, chúc ký chủ chơi vui vẻ!”
Không đợi Hải Bối Nhi hỏi hệ thống vì sao nhiều ngày không xuất hiện như vậy, cô lập tức lâm vào trong bóng tối quen thuộc.
Sau khi tỉnh lại, cô đang ở dưới lầu của khu nhà, trong tay cầm bánh kem.
Cảnh tượng đã lâu khiến cô ngây người một hồi, thậm chí cô không dám tin tưởng cô thật sự đã trở lại.
Rốt cuộc, thật sự đã qua lâu lắm lâu lắm rồi.
“A, Bối Nhi, tại sao lại mua bánh kem vậy? Có phải là sinh nhật của ai hay không?” Một cặp vợ chồng già từ bên người Bối Nhi đi qua, bọn họ nắm chặt tay thể hiện rõ tình cảm bề vững hơn vàng của bọn họ.
Hải Bối Nhi đã từng rất hâm mộ loại tình cảm như thế này, cho rằng cô và Trần Nghị có thể sống như vậy đến bạch đầu giai lão. Nhưng cô đã trải qua rất nhiều thế giới, cũng không phải cô chưa từng hưởng thụ qua tình cảm như vậy.
Hải Bối Nhi hơi mỉm cười, lại cảm tháy vô cùng tươi tắn: “Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của cháu và A Nghị đó!”
Hai vợ chồng già lập tức chúc phúc cô, Hải Bối Nhi nhất nhất tiếp thu, tuy rằng cô rất nhanh sẽ phải đánh vỡ lời chúc phúc này.
Cô lấy di động ra, không chút do dự gọi điện thoại cho mấy người bạn tốt của Trần Nghị, mời bọn họ
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com