Ngày ấy, sau khi nàng hôn mê tỉnh lại đã ở trong căn phòng này, nàng biết bên ngoài vì chuyện nàng mất tích nhất định sẽ có một trận gió tanh mưa máu. May mà nàng cũng không thích những chỗ đông người, ra ngoài cũng đã nửa tháng nàng vẫn luôn an an tĩnh tĩnh ở trong phòng. Hôm nay nàng ngồi ở trước cửa sổ đã nửa canh giờ, ngày xưa nàng có thể rất nhanh nhạy phân biệt được tất cả tiếng kêu của chim chóc nhưng hiện giờ nàng một chút âm thanh nàng cũng không nghe ra.
Một khi trái tim nóng nảy, cái gì cũng nghe không ra.
Ngày gần đây Mặc Khí vẫn luôn tránh nàng, vừa hỏi tiểu nha hoàn và hạ nhân xung quanh, bọn họ luôn nói sẽ bẩm báo chủ tử, vừa chuyenr lời vừa viết thư, nhưng lần lượt cũng chưa nhìn thấy bóng dáng Mặc Khí, nàng cũng dập tắt suy nghĩ muốn gặp Mặc Khí.
Ai nói trái tim nữ nhân như kim đáy biển? Rõ ràng tâm tư người nam nhân này càng thêm khó đoán. Mọi thủ đoạn của nàng đã dùng hết, người nam nhân này vẫn không gặp nàng. Suy nghĩ hiện tại của Bối Nhi chính là nếu ngươi không muốn gặp ta, ta đây cũng không gặp ngươi, càng khỏe.
“Ai ~~~” Nàng lại một lần nữa thở dài, thậm chí có cảm giác nhàm chán đến cực điểm.
Bởi vì nữ giả nam trang, từ nhỏ nàng đã có thói quen không cho người khác đến gần hầu hạ, cho dù nhìn không thấy, nàng cũng có thể tự mình dùng xong bữa, tự tắm gội. Cho nên hạ nhân chung quanh đều cách khá xa, cũng không ai phát hiện Mặc Khí đang ẩn thân ở trong rừng cây.
Những ngày gần đây Mặc Khí cũng rất bực bội, nguyên nhân bực bội là Bối Nhi không tìm hắn.
Hắn đã hoàn toàn hiểu rõ bản thân có dục vọng với nàng, chỉ có nàng. Từ lần nằm mơ thấy giấc mộng vô cùng hương diễm kia, mỗi đêm hắn đều nằm mơ thấy một giấc mơ giống nhau, rèm trướng màu tím nhạt, mỹ nhân nửa thân trần chờ hắn yêu thương. Nhưng hắn luôn luôn không thể làm được bước cuối cùng, lần nào cũng dừng lại trong nháy mắt đâm vào.
Hắn cực kỳ nhớ nàng, chỉ cần nàng lại một lần sai người tìm hắn, hắn bảo đảm lập tức xuất hiện ở trước mặt nàng. Nhưng ai biết khoảng thời gian trước người liên tiếp tìm hắn đến thời điểm hắn muốn gặp nàng nhất đột nhiên lại không có một chút động tĩnh nào, dục vọng thân thể đã tích lũy đến sắp nổ mạnh, cũng làm cho tính tình của hắn đoạn thời gian đặc biệt táo bạo.
Gió thổi vào mặt dần dần trở nên lạnh thấu xương, Bối Nhi đứng dậy định đóng cửa sổ, vào nhà tiếp tục ngồi.
Nhìn thấy Bối Nhi lập tức phải rời đi, hắn đã nhẫn nại tới cực hạn. Nhưng mà vừa mới bước ra bước đầu tiên, đã có thuộc hạ tới tìm.
“Chủ thượng.”
Hắn biết cảm quan của Bối Nhi đặc biệt nhanh nhạy, hắn còn không muốn bị nàng biết được chuyện hắn nhìn lén nàng mất mặt như vậy. Vì vậy dẫn theo thuộc hạ không có mắt, mũi chân điểm nhẹ rời đi như yến, chỉ dư lại nhánh cây không ngừng lay động.
“A?” Bối Nhi nhấp môi, cuối cùng vẫn nhịn không được cười lên tiếng.
Thật là vẫn luôn không được tự nhiên như vậy.
Lúc trước người của Mặc
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com