“Anh... Anh hai...” Hu hu, anh hai, xin anh không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn em có được không?
Lúc này Cung Hàn gần như tan vỡ, anh thu hồi móng vuốt đặt ở đầu gối Cung Thừa, cúi đầu an an tĩnh tĩnh chờ đợi Cung Thừa dạy dỗ.
Bộ dáng ngoan ngoãn dễ bảo này cuối cùng làm Cung Thừa hài lòng một chút, anh nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt mở miệng.
“Nghe nói, tai nạn xe cộ của tôi là một âm mưu?”
“Nghe nói, cậu tận tâm tận lực tìm tôi nhưng mà cậu ở trên trời làm sao tìm được tôi chứ?”
“Nghe nói, cậu tương đối tức giận khi những nguyên lão cất nhắc một người xa lạ mà không phải là cậu?”
“Nghe nói...”
Cung Hàn nghe được một câu lại một câu “Nghe nói” thân thể run rẩy càng thêm lợi hại, giống như máy điều hòa làm đầu anh càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp. Trong lòng ngăn không được muốn quỳ lạy các thần xin tha, nhưng mà hôm nay thần không có thời gian quan tâm đến anh, bởi vì tốc độ của anh hai anh càng nhanh hơn, định đoạt kết cục của anh.
Tài khoản bị đông lại, tiền mặt bị tịch thu, một tuần xem xong một quyển sách hay kèm theo một vạn từ cảm nhận những đoạn đặc sắc sau khi xem xong, đi đến địa bàn nhỏ hẹp bất kỳ ở ba tháng hơn nữa muốn hoàn thành nhiệm vụ mở rộng địa bàn...
Giờ phút này nội tâm Cung Thừa giống như pha lê, vỡ nát thành từng mảnh nhỏ... Nhưng mà anh vẫn hơi thở phào nhẹ nhõm, ngay từ lúc biết được Cung Thừa trở về, anh đã sớm có dự cảm nên đã giấu một số tiền, xài tiết kiệm chắc cũng đủ dùng trong ba tháng rồi... Chắc là đủ rồi...
“Nghe nói... ” Giọng nói lạnh băng đầy từ tính lần thứ hai truyền đến, Cung Hàn lại run lên, trong lòng cầu nguyện Cung Thừa đừng nói những lời khiến anh càng thêm tuyệt vọn:g: “Cậu đã cất dấu một khoản tiền mặt?”
Cung Thừa cười lạnh vỗ tay, một người phụ nữ có thân thể quyến rũ không biết từ nơi nào xuất hiện, trong tay cầm một xấp tiền mặt, Cung Hàn vừa thấy thiếu chút nữa muốn chết ngất.
Đây... Đây... Đây còn không phải là khoản tiền riêng bảo bối của anh sao!!! Vì sao lại bị tìm ra??? Anh chính là mỗi ngày giấu đi một ít, tại sao lại bị tìm được???
“Ông xã, thật xin lỗi ! Anh cũng biết đó, anh hai...” Người phụ nữ này đúng là con dâu được cha mẹ Cung đính thân từ bé cho Cung Hàn, tiểu thư nhà họ Diệp, Diệp Nhiêu, dùng lời Cung Thừa tới nói đó chính là một tên phế vật, một đứa phá sản, quả thực chính là trời sinh một đôi.
“Em... Em... Em...” Ngón tay Cung Hàn chỉ vào vợ của mình không ngừng run rẩy, không dám tin tưởng vợ anh cứ như vậy bán đứng anh, đã nói tốt cùng nhau chống lại sự thống trị thiết huyết của anh hai anh đâu!
“Nhiêu Nhiêu, lần này làm được không tồi, sau khi gả vào đây 5 năm cuối cùng cũng làm được một chuyện đúng đắn! Tự đi nhận khen thưởng đi!” Cung Thừa không khỏi cảm thán một tiếng, chẳng qua người được khích lệ lại không có cảm giác được vinh hạnh, đối mặt với những người hầu chung quanh muốn cười lại không dám cười, xấu hổ đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm mũi chân của mình.
“Anh hai! Anh thật sự muốn đối xử với em như vậy sao? Đây chính là mạng sống của em trai anh đó!!!” Cung Hàn phát ra một tiếng tru thảm thiết, anh khóc vô cùng đáng thương giống như đã trải qua chuyện đau khổ nhất trên thế giới này.
“Keng” một tiếng, Bối Bối bị tiếng tru này làm hoảng sợ đến mức tay run lên, cái muỗng rơi trên mặt đất, đang muốn nhặt lên thì Cung Thừa đã nhặt lên trước một bước, giao cho quản gia đứng bên cạnh, lại nhanh chóng cầm một cái muỗng mới đưa cho cô. “Tại sao lại ngốc như vậy chứ, cái muỗng cũng cầm không được!” Vừa thấy Bối Bối chu miệng không vui, Cung Thừa lại quen cửa quen nẻo gắp một miếng thịt đút cho cô, nháy mắt đã trấn an được Bối Bối.
Bên đó động tác của Cung Thừa có thể nói là thuần thục như nước chảy mây trôi, bên này Cung Hàn và Diệp Nhiêu lại bị hành động đó hù chết. Phải biết rằng Cung Thừa chưa từng đối xử với người khác dịu dàng như vậy! Cung Hàn có thể nói là do một tay Cung Thừa nuôi lớn, 25 năm đó không đánh thì mắng? Chính là Diệp Nhiêu gả lại đây 5 năm cũng không từng nghe thấy anh hai nói ra một lời hay nào!
Chuyện này khiến hai người đồng thời tản mát ra sự ghen ghét với Bối Bối, sau đó lại bị ánh mắt lướt qua của Cung Thừa làm kinh sợ.
Bối Bối nâng tay lên chủ động đút cho Cung Thừa một miếng thịt, đối với Bối Bối mà nói đồ ăn chính thứ trân quý nhất, có thể cùng chia sẻ với cô khẳng định là người cô thích nhất, là người quan trọng nhất. Cung Thừa tất nhiên biết điều đó, hành động này của Bối Bối làm anh yêu thích đến không chịu được, lại là một trận ôm ấp hôn hít, không coi ai ra gì tú ân tú ái.
“Lúc nãy cậu dọa đến chị dâu rồi, dâu trưởng như mẹ, bất kính với chị dâu chính là bất kính với mẹ, đi xuống chép gia quy một trăm lần. Nhớ kỹ, dùng bút lông viết, viết bằng chữ Khải tinh tế, mười ngày sau giao cho tôi. Được rồi, hai đứa phế vật lăn xuống đi!” Ngay cả một con mắt Cung Thừa cũng không nhìn bọn họ, trực tiếp để cho bọn họ chạy lấy người.
“Khụ khụ, vậy anh cố gắng bảo trọng nha!” Tuy nói làm vợ không nên vui sướng khi chồng mình gặp tại họa nhưng cô thật sự rất muốn cười a!
Cung Hàn:... Đời trước nhất định anh đã hủy diệt địa cầu!
Lúc này Cung Thừa có thể quay lại nhà họ Cung cũng không dễ dàng, đến tận lúc này anh mới biết được, lúc mới sinh đã có người đoán mệnh cho anh, nói trong sinh mệnh của anh số trời đã đinh vào năm anh 30 tuổi sẽ lọt vào tử kiếp.
Cha mẹ dùng hết mọi cách cũng muốn bảo vệ anh nhưng bất đắc dĩ nhà họ Cung lập nghiệp từ hắc đạo, trong tay dính không biết bao nhiêu máu. Đây là nhân quả tuần hoàn, báo ứng ở trên người Cung Thừa, căn bản không có cách nào có thể tránh thoát, cuối cùng bọn họ chỉ đành tìm Cảnh Diệp Thu làm giao dịch.
Biện pháp của Cảnh Diệp Thu chính là kim thiền thoát xác, giữ được linh hồn, tìm một con vật sắp hết dương thọ. Nếu như không có gì trở ngại, chờ đến khi lại tự nhiên chết đi lập tức có thể trở lại thân thể chính mình.
Cha mẹ Cung cũng hiểu rõ bản tính của con trai mình, cho nên tìm một con linh miêu cho Cung Thừa, vốn dĩ mọi chuyện phát triển rất tốt không bao lâu sau Cung Thừa đã có thể trở lại thân thể của mình. Nhưng mà, không sai, chính là Bối Bối.
Cảnh Diệp Thu thật sự coi Bối Bối như con gái, cho nên khi Bối Bối yêu cầu cứu linh miêu hơi thở thoi thóp, Cảnh Diệp Thu lập tức đáp ứng rồi. Đây cũng là nguyên nhân khiến Cung Thừa chậm chạp không trở lại thân thể của mình, cứ thế thân thể bị hủy, rốt cuộc không cách nào trở về.
Chẳng qua họa phúc vĩnh viễn gắn bó với nhay, Cung Thừa cũng bởi vậy quen biết Bối Bối, sau đó Cảnh Diệp Thu lại cho con rể này nhiều chỗ tốt hơn. Bối Bối là đời sau của cửu vĩ thiên hồ, tuy rằng huyết mạch không thuần nhưng sau khi trưởng thành cũng có thể là bá chủ một phương, vậy bạn đời của cô tất nhiên không thể là một người chỉ có thọ mệnh trăm năm. Cũng may cha mẹ Cung tìm được một con
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com