“Bọn họ xuống tay tàn nhẫn như vậy?” Âu Dương Hạo nhíu chặt mày, có chút đau lòng cho cô bé trong lòng ngực.
Khi còn nhỏ Y Bối Nhi cũng được nuông chiều lớn lên, trong xương cốt cũng có một chút yếu ớt như vậy, có lẽ cảm nhận được sự cưng chiều của anh, sự yếu ớt của cô không ngừng tràn ra bên ngoài, cô lôi kéo quần áo của anh, thống thống khoái khoái phát tiết nỗi đau thống khổ khi mất người thân.
“Chờ giải quyết xong chuyện này chú sẽ lập tức từ chức.” Thật vất vả dỗ dành cố gái nhỏ trong lòng ngực, anh lại thả ra một quả bom, nổ tung khiến Y Bối Nhi thật lâu không phục hồi được tinh thần.
“Vì cái gì?” Y Bối Nhi chấn động, không nghĩ tới chuyện anh lại định từ chức, phải biết rằng lúc này sự nghiệp của anh đang lúc thăng tiến.
“Không muốn làm, có em là đủ rồi.” Âu Dương Hạo đạm nhiên nói, chỉ có cô bé trước mắt mới có thể giảm bớt chỗ trống trong lòng anh. Một khi lỗ trống được lấp đầy cũng không cần