Chuyện này đã qua vài ngày, Âu Dương Hạo cũng dần dần quen với việc trong nhà có thêm một cô gái nhỏ, chẳng qua một Y Bối Nhi khác vẫn luôn không xuất hiện, có đôi khi bị Y Bối Nhi đơn thuần khơi lên dục vọng nhưng làm thế nào anh cũng không xuống tay được với Y Bối Nhi đơn thuần không còn ánh mắt giảo hoạt vũ mị nữa, chính là có loại cảm giác gì đó không đúng.
Nhưng mà Y Bối Nhi đơn thuần cũng không biết tính toán trong lòng anh, luôn cho rằng có thể ở lại bên cạnh anh chính là hạnh phúc lớn nhất, huống chi anh còn để cho cô ở trong phòng của anh, anh không chạm vào cô có thể là thương tiếc, đau lòng vì hôm đó làm cô bị thương.
Cho nên phụ nữ mà, tên của cô chính là ‘nghĩ quá nhiều’ hoặc ‘tự mình đa tình’.
Mấy ngày nay cô vẫn luôn ở trong nhà của Âu Dương Hạo, sau khi nghỉ ngơi tốt cô mới nhớ tới chuyện cô ăn không ở không nhà anh cũng không tốt lắm, như thế nào đi nữa hiện tại cô cũng đã là người của anh, cô lập chí phải làm người vợ hiền lành đảm đang của Âu Dương Hạo!
Cô vén tay áo lên, tỉ mỉ quét dọn toàn bộ căn nhà một lần, khi quét dọn đến căn phòng cô ở lúc ban đầu, cuối cùng cô cũng phát hiện được tờ giấy kia.
Y Bối Nhi che miệng mới tránh cho chính mình phát ra tiếng thét chói tai, nội dung trong tờ giấy quả thật không thể tin tưởng được nhưng không hiểu sao cô lại tin bên trong nói về chính cô, đột nhiên trong đầu từng đợt đau nhói, cô mất đi tri giác ngã xuống đất.
Trong thành phố đột nhiên có rất nhiều vụ báo án mất tích, việc không giống bình thường như vậy khiến cho phía trên chú ý, trong đó bao gồm cả mấy người đàn ông đêm đó.
Âu Dương Hạo rất bình tĩnh ngồi ở phía dưới nhìn mọi người phân tích những vụ báo án đó có liên quan gì hay không? Có phải cùng một người hoặc là một nhóm người gây án hay không? Anh nhìn rất bình tĩnh, rất trầm ổn, thậm chí chân mày nhíu chặt giống như đang lo lắng về vụ án này nhưng trên thực tế anh như đang đi vào cõi thần tiên, anh hoàn toàn không có cách nào tập trung tinh lực xử vụ án này.
Anh nghĩ đến Y Bối Nhi.
Nhớ thân thể của cô, nhớ vẻ mặt của cô, nhớ tất cả về cô...
“Đội trưởng Âu Dương, anh có suy nghĩ gì sao? Đội trưởng Âu Dương, Đội trưởng Âu Dương?”
Âu Dương Hạo bị người bên cạnh đâm đâm mới hồi phục lại tinh thần, anh ho khan hai tiếng, tổ chức lại ngôn ngữ để trả lời vấn đề này: “Tôi cảm thấy vụ án này rất có khả năng là cùng một người hoặc là một nhóm người gây án, bởi vì thủ pháp bọn họ sử dụng tương đối giống nhau. Bất quá tôi cảm thấy có khả năng đây là đoàn thể gây án, trong những người bị hại có không ít người cùng nhau biến mất, đây không phải là chuyện mà một người có thể dễ dàng khống chế.”
Những người trong cuộc họp sôi nổi gật đầu tỏ vẻ tán đồng cách nói của Âu Dương Hạo, kế tiếp chính là lúc vạch ra
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com