Trên giang hồ bỗng nhiên nhấc lên một cơn sóng trừng trị kẻ ác hướng tới cái thiện, phần lớn trừng trị một ít kẻ giang hồ ỷ vào việc bản thân có võ công, ức hiếp bá tánh. Hơn nữa đảo Tiêu Dao còn đứng ra thành lập một tổ chức gọi là Dương Thiện Đường, hoàn toàn do người trong giang hồ xây dựng, do mấy đại thế gia tọa trấn, hơn nữa còn kiến nghị Quân Nhất Ngôn làm Đường chủ.
Không sai, ngay từ đầu kế hoạch của Mộ Bối Nhi chính là như thế. Nàng giao dịch với triều đình sẽ giải quyết những người giang hồ không an phận nhưng không nói tiêu diệt toàn bộ, như vậy không phải là cách giải quyết thật hoàn mỹ hay sao?
Còn về Quân Nhất Ngôn, vị trí đường chủ Dương Thiện Đường này ngoại trừ hắn thì không thể là người khác. Bản thân hắn đã nổi danh bên ngoài, luận võ chiêu thân càng phô bày ra võ công của hắn, cũng tạo nên uy vọng, có thể nói Mộ Bối Nhi từng bước từng bước đẩy hắn đến vị trí này.
Ngày đó Mộ Bối Nhi cố ý chọc giận hắn, giữa hai người yêu nhau bởi vì một chút việc nhỏ mà nảy sinh hiểu lầm sẽ bởi vì thái độ của một bên khiến cho hiểu lầm này càng tăng thêm. Mộ Bối Nhi và Quân Nhất Ngôn cũng là như thế, ngươi không tin tưởng ta, vậy được ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, vì vậy... Quan hệ của hai người trở thành như thế này.
Những ngày gần đây Quân Nhất Ngôn cũng không mấy tốt đẹp, sau khi quyết liệt với Mộ Bối Nhi, hắn đã bắt đầu hối hận. Lúc ấy đầu óc nóng lên, không thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ nghe thấy câu ‘diệt nhân sĩ võ lâm’ hắn lập tức tự củng cố những gì mình suy đoán, sau đó khi hơi chút thanh tỉnh mới nhớ lại. Thái độ Mộ Bối Nhi đối với tên công công triều đình phái tới lạnh nhạt không vui như vậy, hơn nữa với hiểu biết của hắn về Mộ Thanh, Mộ Thanh khẳng định không thể hạ thủ với hắn được, còn có quá nhiều quá nhiều điểm đáng ngờ...
Hắn rất phiền lòng cũng không biết tìm ai để giãi bày, nói cái gì với Thượng Quan Lăng? Nói nữ nhân của ta có khả năng muốn tiêu diệt ngươi sao? Vì vậy khi Dương Văn Thư đúng lúc xuất hiện, bạn chơi từ nhỏ của hắn xuất hiện, hơn nữa còn đề nghị hắn đi du ngoạn, buông những chuyện đó xuống, ngồi xuống nói chuyện cẩn thận với Mộ Bối Nhi.
Nhưng mà hắn thật sự quá xui xẻo, khi ra ngoài cùng với Dương Văn Thư, trùng hợp bị Mộ Thanh nhìn thấy, còn đánh một trận, câu nói trước khi Mộ Thanh đi càng khiến hắn đứng ngồi không yên.
“Quân Nhất Ngôn, tỷ tỷ của ta nhọc lòng vì ngươi vô ích rồi, ngươi có biết đến bây giờ tỷ ấy vẫn hôn mê bất tỉnh hay không?”
Hôn mê bất tỉnh? Đúng rồi, cho dù làm tình hơi mãnh liệt một chút nàng cũng chịu không nổi, càng đừng nói ngày hôm đó hắn...
Mỗi ngày hắn đều đi Mộ phủ, đáng tiếc nhiều lần bị sập cửa vào mặt, muốn dùng khinh công đi vào nhưng Mộ Thanh cũng học giảo hoạt, tầng tầng lớp lớp canh gác tiểu viện của Mộ Bối Nhi, quyết tâm không cho hắn gặp Mộ Bối Nhi... Thậm chí hắn nghe nói là do Mộ Bối Nhi hạ lệnh...
Đến tận hôm nay, Mộ Thanh xanh mặt tới tìm hắn, để hắn làm đường chủ của Dương Thiện Đường bỏ đi này, còn nói đây là ý nguyện của Mộ Bối Nhi.
Hắn hoàn toàn hoảng hốt.
Có lẽ Mộ Bối Nhi thật sự ôm có mục đích tiếp cận
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com