Điền Đại Tráng phát hiện kể từ khi ân ái với nương tử nhà mình thì thái độ nương tử đối với mình có thay đổi rất lớn.
Thật ra người nương tử Lâm Bối Nhi là chính mình cầu xin phụ mẫu cưới về, hắn còn nhớ rõ lúc nhỏ khi Lâm Bối Nhi còn là một tiểu cô nương xinh xắn, lũ trẻ trong thôn đều muốn chơi với Lâm Bối Nhi. Khi còn bé bởi vì hắn đen nên bị rất nhiều hài tử khi dễ, vì thế hắn luôn đánh nhau với hài tử trong thôn. Có một lần bị Lâm Bối Nhi bắt gặp hắn vừa mới đánh nhau xong. Hắn còn nhớ rõ khi đó Lâm Bối Nhi đỡ hắn lên, bàn tay mềm mại trắng nõn lướt qua vết thương của hắn, hắn cảm thấy vết thương không hề đau chút nào, từ đó về sau hắn liền thề nhất định phải cưới nàng về nhà đối xử thật tốt với nàng.
Đợi đến khi mình trưởng thành, cha mẹ Lâm Bối Nhi cũng rất hài lòng về hắn, vì vậy định chuyện hôn sự. Nhưng Lâm Bối Nhi lại ghét mình, nàng nói không thích mặt than giống như hắn, không thích hắn luôn lăn lộn ở trong bùn, không thích dáng vẻ hắn ngây ngốc cái gì cũng nói. . . . . . Những thứ này hắn đều cảm thấy không thành vấn đề, dù sao nương tử lấy về chính là nương tử của hắn, chạy không thoát.
Nhưng đêm tân hôn ngay cả giường nàng cũng không cho hắn lên, ngay cả đụng cũng không cho hắn đụng, hắn còn ở ngoài cửa sổ nghe tiếng khóc của nàng. Sau đó, hắn bắt đầu hối hận, hối hận cưới nàng về khiến cho nàng ngày ngày khóc thút thít ở trong tân phòng, nhưng hắn vẫn thích nàng, không muốn thả nàng đi.
Mãi đến ngày đó, hắn cảm thấy thái độ Lâm Bối Nhi hơi dịu dàng, hẳn là như cha nói nghĩ thông suốt rồi. Hắn liền dò xét tính rửa chân cho nương tử, hắn có chút khoái chí vuốt đôi chân nhỏ trắng mềm của nàng, nhưng không nghĩ tới nương tử nhà hắn cũng động tình với hắn. . . . . .
Sau đó mọi thứ đều nước chảy thành sông, bọn họ động phòng, có lần đầu tiên không sợ không có lần thứ hai.
Gần đây Điền Đại Tráng rất vui, mỗi ngày đều có thể ăn nhiều hai chén, khi làm việc đồng áng cũng tràn đầy tinh lực, mặc dù buổi tối hắn cũng không ngủ, nhưng vẫn không dùng hết tinh lực.
Ngược lại Lâm Bối Nhi liền thảm, kể từ sau khi viên phòng Điền Đại Tráng cả ngày lẫn đêm đều cày cấy ở trên người nàng, còn từ trên trấn mua một quyển xuân cung đồ gì đó. . . . . .
Bây giờ một ngày ba bữa của nàng đều do mẫu thân Điền Đại Tráng – bà bà (mẹ chồng) của nàng đưa vào phòng, bà bà nàng vẫn khá tiến bộ, dù sao bọn họ có bớt phóng túng hay không công công bà bà (cha mẹ chồng) vừa nghe đã biết, còn đặc biệt đi mua chút đồ bổ thân thể cho nàng nói là để cho nàng sớm một chút mang thai, sinh đứa cháu béo mập.
Bây giờ nàng thật sự là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, buổi tối bị làm đến ngủ, đang ngủ lại bị làm đến tỉnh lại.
Nhưng nàng lại nhận ra nỗi lo của Điền Đại Tráng, hình như là sợ nàng bỏ trốn, đoán chừng là do cách làm khiến hắn không có cảm giác an toàn thôi. Nhưng có thể không cần ngày ngày đều làm chuyện kia không!
Lâm Bối Nhi cảm thấy hệ thống tên gọi là huỷ tam quan rất chính xác, bây giờ nàng đang đi trên con đường huỷ tam quan, một đi không trở lại, chỉ là Lâm Bối Nhi không biết sau này nàng sẽ càng hủy tam quan hơn. . . . . .
Mặc dù mỗi ngày đều làm nhưng Lâm Bối Nhi vẫn không thu thập được cái gọi là Tinh dịch tình yêu , đoán chừng do Điền Đại Tráng đối với nàng vẫn ở trạng thái ưa thích, chưa đạt tới yêu!