Trong phòng khách lúc này chỉ còn một mình Hạ Triều, hắn ngồi trên sô pha báo buổi tối của hôm nay, người đàn ông cúi đầu, nhìn nghiêng, góc cạnh rõ ràng, ngũ quan sắc bén như dao.
Không hổ là nam chính, đẹp trai như vậy, Bạch Chỉ thầm tán thưởng trong lòng.
Giống như cảm giác được ánh mắt đánh giá của Bạch Chỉ, Hạ Triều ngẩng đầu, nhìn thấy toàn thân Bạch Chỉ chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm.
Khăn tắm không dài, từ ngực đi xuống, vừa vặn che được cặp mông nhỏ của Bạch Chỉ, lộ ra cặp đùi vừa trắng vừa đẹp đẽ.
Trong ánh mắt của người thiếu nữ xinh đẹp long lanh ánh nước, bộ dáng trông như không ngờ tới sẽ đụng phải Hạ Triều ở đây, giọng nói mềm mại: “Anh…… Anh rể……”
Ánh đèn trong nhà mờ ảo chiếu lên làn da lõa lồ của Bạch Chỉ, làm người chói mắt, Hạ Triều không tự giác mà chau màu, giọng nói khàn khàn: “Có chuyện gì?”
“Em……”
Bạch Chỉ dường như rất ngượng ngùng, không biết trả lời như thế nào, khuôn mặt nhỏ ửng hồng tới mang tai, giống như
"Điện thoại của em để ở phòng khách, muốn tới lấy……” Bạch Chỉ nói, sau đó chỉ chỉ về phía chiếc điện thoại đang đặt trên bàn trà.
Sau khi nói xong, Bạch Chỉ liền tiến tới cầm điện thoại lên.
Bàn trà không cao, nằm trước sô pha trong phòng khách, Hạ Triều ngồi trên sô pha, lúc Bạch Chỉ khom lưng lấy điện thoại, phong cảnh trước ngực chợt lộ ra, Hạ Triều vừa vặn nhìn thấy bầu vυ" trắng nõn tròn trịa bên dưới khăn tắm.
Vì để cho Hạ Triều nhìn thấy rõ hơn, Bạch Chỉ còn cố ý thả chậm tốc độ.
Chờ đến sau khi Hạ Triều phát hiện điểm khác thường, Bạch Chỉ đã sớm cầm điện thoại chuồn mất.
Sau khi trở lại phòng, Bạch Chỉ còn cố ý đóng cửa thật mạnh, tiếng đóng cửa vang tới phòng khách, Hạ Triều sau khi phục hồi tinh thần, cảm nhận được bụng dưới dâng lên ngọn lửa nóng, dục hỏa đã lâu không xuất hiện thế mà bây giờ lại bị Bạch Chỉ khiêu khích dễ dàng như vậy.
Tính cách hắn trầm ổn, lực tự chủ luôn luôn rất mạnh, từ trước đến nay chưa bao giờ xảy ra tình huống mất khống chế, thế nhưng hôm nay lại nổi lên phản ứng với em vợ, điều này làm Hạ Triều không thể tiếp thu.
“Chỉ là phản ứng sinh lý bình thường mà thôi.” Hạ Triều thấp giọng an ủi bản thân.
Sau khi bình ổn lại, Hạ Triều tiếp tục cúi đầu đọc báo, nhưng rồi lại cảm thấy trong lòng có chút bực bội không rõ nguyên do, trong đầu hiện lên vẻ mặt hoảng hốt thất thố của Bạch Chỉ và cặp vυ" trắng nõn mềm mại kia của cô.