"Sao lại là cô!!"
Sắc mặt Trần Mặc Hàn tối sầm lại, ánh mắt trở nên cực kỳ sắc bén. Tô Niệm đoán rằng nếu bên cạnh có một con dao, người đàn ông này sẽ trực tiếp giết chết cô.
Bị phát hiện, Tô Niệm chẳng những không chút sợ hãi, mà còn chủ động lắc lư bờ mông để cho cây gậy to khủng khiếp của anh rể cọ xát trước sau hoa huyệt của mình.
Giờ đây cô không phải che giấu kỹ thuật tuyệt hảo và cảm giác sung sướиɠ của mình nữa. Huyệt thịt thít chặt, co bóp siết chặt liên tục. Cô vui sướиɠ hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ khi bị gậy thịt to lớn của anh rể đâm vào, đồng thời dùng giọng nói vốn da^ʍ đãиɠ kêu lên:
''Ư a, anh rể, cây gậy của anh to quá... tối qua em thấy hai người làʍ t̠ìиɦ. Chị em ăn không hết được của anh nhưng em thì có thể đó!"
Tô Niệm nói xong lập tức ấn mông của mình lên xương mu anh rể rồi ngoáy qua ngoáy lại, vừa để trải nghiệm cảm giác quy đầu ma sát từ bốn phía, cũng vừa là để chứng minh cho anh thấy:
"Anh rể, anh xem, em có thể "ngậm" được hết gậy thịt to bự của anh đó. Chỉ cần đưa em tiền thôi, cứ một lần 500 vạn, em sẽ sống biết điều không dây dưa la liếʍ. Bất cứ lúc nào anh cũng có thể mặc sức giải tỏa đến sướиɠ, sao nào? Em, ưm a... kỹ thuật của em rất đỉnh, đảm bảo có thể khiến anh bắn ra hết!"
Mái tóc dài buông xõa rối bời, cơ thể cong lên đầy mê hoặc. Rõ ràng là cảnh tượng tối hôm qua, nhưng người lúc này lại là một người khác. Bầu không khí cũng chuyển từ giày vò, đau khổ sang cảnh giới cực cao của dâm dục.
Nét mặt người phụ nữ cực kỳ sảng khoái, chiếc cổ thiên nga ngửa về phía sau, xương quai xanh nhô cao lên. Lúc cô xoay người lại rêи ɾỉ phóng đãng, trông giống như một con yêu tinh trong đêm tối:
"Em sẽ không nói chuyện này với chị đâu, cũng không nói cho bất kỳ người nào khác. Dù cho có bị cây gậy của anh đâm chết, em cũng không để cho ai biết chuyện này!"
"Nếu anh rể cảm thấy không được tự nhiên, em có thể che mặt mình lại, cũng có thể mặc quần áo của chị. Khi kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ thuộc về chị, em sẽ giả giọng của chị ấy để rên, bảo đảm không có chút khác biệt nào!"
Vừa nói xong câu này, cô lập tức giả giọng Tô Nguyệt Ánh, giọng nói mang theo mấy phần vui vẻ: "Mặc Hàn, hôm nay em... ư a, cuối cùng em cũng có thể ăn hết cả cây gậy của anh. Em rất vui, cuối cùng em đã thỏa mãn được anh rồi... dùng sức làm em tiếp được không?"
Câu nào câu nấy đều hết sức phóng đãng, giống như đang nhắc nhở Trần Mặc Hàn rằng anh đã dùng vật dưới háng cắm vào trong cơ thể người phụ nữ khác trên chính chiếc giường tân hôn của mình và vợ.
Người phụ nữ này còn là em gái của vợ, cũng là người phụ nữ mà anh ghét nhất.
Trần Mặc Hàn đã từng thề rằng cả cuộc đời này chỉ có mình Nguyệt Ánh. Nhưng vào lúc này, lời thề đó giống như một trò hề.
Càng đáng sợ hơn là phản ứng của cơ thể không thể đánh lừa được con người. Anh biết rất rõ lần làʍ t̠ìиɦ sai trái này lại có thể mang đến kɧoáı ©ảʍ và hưng phấn mà trước giờ bản thân chưa từng trải qua. Lúc đa͙σ cụ kỳ quái kia tan ra, đại não Trần Mặc đã nhận ra sự khác thường. Anh cảm giác được đây không phải người vợ hàng ngày bầu bạn, nhưng lại không thể tự khống chế được cơn sướиɠ của mình. Cơ thể anh hoàn toàn mất kiểm soát. Anh vẫn gồng lên để đâm thẳng vào nơi sâu nhất của hoa huyệt.
Lần đâm cực mạnh đó đã khiến quy đầu dính chặt vào tử ©υиɠ, hơn nữa lại bị những cái gai bằng thịt kỳ quái cuốn lấy. Lúc đó Trần Mặc Hàn không tự chủ được mà muốn xuất tinh.
Cảm giác muốn xuất tinh vừa mãnh liệt vừa dễ chịu. Nó khiến đầu óc của anh run lên như có dòng điện chạy qua.
Đó là điều mà anh chưa bao giờ cảm nhận được khi ở bên Nguyệt Ánh. Nói đúng hơn là cả đời anh cũng chưa từng trải qua, chỉ được nghe trong mô tả của bác sĩ. Theo như bác sĩ nói, chỉ có xuất tinh mới cho thấy cơ thể anh đã đạt đến ham muốn tột đỉnh, sung sướиɠ cực độ, cũng có nghĩa là anh sẽ không còn khó chịu bởi vì du͙© vọиɠ không được đáp ứng nữa.
Khắp người đều đang kêu gào tiếp tục. Tiếp tục đè lên người phụ nữ trước mặt, giống như cô đã nói, đâm sâu dươиɠ ѵậŧ vào cơ thể cô, giết chết cô.
Dù sao cô ta cũng là một món hàng dâng lên tận cửa, cơ thể lại vừa khít với anh. Cho dù Tô Niệm không chịu nổi thì anh cũng không cần phải lo lắng. Anh hoàn toàn có thể trút hết tất cả sự ham muốn lên người cô.
Nhưng nếu như vậy thì trước giờ anh luôn kiềm chế là vì cái gì? Để cho cô đóng giả thành Nguyệt Ánh, dùng giọng nói của Nguyệt Ánh, như thế chẳng phải là sự sỉ nhục đối với vợ sao.
Hai ý nghĩ hoàn toàn đối lập nhau cứ hiện lên trong đầu rồi lại bị dập tắt. Dưới ánh đèn mờ mịt, ánh mắt của Trần Mặc Hàn lúc sáng lúc tối. Một lúc sau, anh siết chặt tay thành quyền, tay kia kéo Tô Niệm xuống giường.
"Cút! Tôi chê bẩn!"