Tô Nguyệt Ánh đỏ bừng mặt, cô ta vẫn còn đang mặc bộ quần áo công sở. Nguyệt Ánh cảm thấy thứ đồ trong tay đã khiến mặt mình nóng rát.
Đối với bản tính dè dặt của cô ta, thứ đồ này rất đáng xấu hổ. Nhưng mà, cho dù hôm nay Trần Mặc Hàn không chuẩn bị một buổi tối lãng mạn như vậy, Tô Nguyệt Anh vẫn nguyện ý thử một lần.
Về vấn đề tìиɧ ɖu͙©, mặc dù Trần Mặc Hàn quanh năm chịu giày vò nhưng anh chưa bao giờ đưa ra những yêu cầu quá đáng. Thậm chí có lúc Tô Nguyệt Ánh cũng không biết rõ rốt cuộc Trần Mặc Hàn khó chịu đến nhường nào.
Tới tận bây giờ ông xã mới có một yêu cầu, đương nhiên cô ta sẽ hết sức hợp tác.
"Cô tưởng Nguyệt Ánh là cô sao? Đầu óc toàn…," Trần Mặc Hàn chưa dứt lời đã thấy vợ anh bước đến giường với vẻ mặt quyết tâm, thậm chí còn bóc hộp gậy rung, cẩn thận nghiên cứu.
Vả mặt tới đột ngột không kịp phòng ngừa.
Sau khi dại ra một lúc, Trần Mặc Hàn càng thấy hổ thẹn hơn. Anh nhìn vợ đang nằm trên giường, cố gắng tìm cách đưa gậy rung vào người để thỏa mãn nguyện vọng của “mình”, mà bản thân lại ở trong tủ quần áo chỉ cách đó mấy mét đè một người phụ nữ khác. Không chỉ vậy, thứ dưới háng còn không ngừng cọ xát chụp đánh vào miệng hoa huyệt của đối phương, chọc dâm thủy cứ thế mà tràn ra thành dòng.
Chính là như vậy, chính là cảm giác áy náy này. Nam chính càng thấy có lỗi với nữ chính thì về sau càng thêm khoan dung và yêu thương cô ta hơn!!
Không có sự giãy giụa bất tận thì làm sao tìm được niềm vui trong sự cám dỗ.
Tô Niệm siết chặt eo, hai tay vòng qua cổ của người đàn ông, treo mình trên cơ thể của đối phương. Cô há miệng ngậm lấy hầu kết thô to của anh, sau đó lên tiếng nói:
"Em đã cho chị gái một cây gậy. Để cho công bằng thì anh rể cũng phải trả lại cho em một cây chứ ~~"
Trần Mặc Hàn rất khó để diễn tả cảm giác lúc này, một lần nữa hắn nhận ra rằng mị lực dụ hoặc của Tô Niệm lớn hơn mình tưởng tượng rất nhiều.
Lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ nhầm người, mặc dù kịp thời chấm dứt nhưng cơ thể anh đã ghi nhớ rất rõ mùi vị ngất ngây đó. Anh biết người phụ nữ này hoàn toàn có thể tiếp nhận mình. Thân dưới của cô rõ ràng vô cùng chặt khít, nhưng lại co giãn cực kỳ tốt, đường đi càng có thể nuốt hết gậy thịt của anh. Khi lao tới trên cơ thể Tô Niệm, anh không cần lo lắng sẽ làm tổn thương cô, càng không sợ không đủ sung sướиɠ.
Lần thứ 2 khẩu giao, anh thấy được kỹ thuật tuyệt hảo của cô. Chỉ với một đôi tay và một cái miệng, cô có thể làm được những chuyện mà ngay cả bác sĩ giỏi nhất cũng không làm được. Trải qua kɧoáı ©ảʍ kéo dài, ham muốn liên tục, cuối cùng anh xuất tinh. Lúc đó, trong lòng anh hoàn toàn không hề thấy miễn cưỡng.
Qua hai lần tiếp xúc, mặc dù nội tâm anh rất ghét người phụ nữ này, nhưng cơ thể lại rất nhớ cô. Anh biết Tô Niệm có nghĩa là sự thỏa mãn, nghĩa là đỉnh cao của du͙© vọиɠ, nghĩa là anh không cần tắm nước lạnh lúc đêm khuya, không cần ngày ngày đè nén ham muốn nữa. Cảm giác đó khiến huyết dịch trong người anh sôi trào, hạ thể bị dằn vặt như sắp bị nổ tung cuối cùng cũng tìm được nơi để giải tỏa.
Chỉ cần giao cơ thể của mình cho cô thì tuyệt đối sẽ không bao giờ phải thất vọng.
Lúc này, cô bám chặt lấy mình, đòi mình trả lại một cây gậy thịt. Từng tấc da trên dươиɠ ѵậŧ đều bị cô hút chặt. Vô số sợi chỉ bạc quấn quanh bộ dươиɠ ѵậŧ, có của cô, có của bản thân anh.
Đã rất lâu rồi, anh không có cảm giác muốn hỏng mất như thế này.
Đặc biệt là khi vợ đang nỗ lực vì tình cảm của bọn họ, còn anh thì sao, lại như phát điên mà muốn đút gậy thịt vốn thuộc về vợ mình vào trong hoa huyệt của người phụ nữ khác.
Không khí tràn ngập hươnh vị của người phụ nữ đó. Gậy thịt dưới háng bị mυ"ŧ hút rất chặt. Cơ thể anh cũng bị da thịt mềm mại của cô cọ xát. Trong đầu anh tất cả đều là kɧoáı ©ảʍ ngây ngất có được khi cắm gậy thịt vào trong cơ thể cô...
Thật sự rất muốn làm cô!
Không thể! Không thể làm như thế!
Trần Mặc Hàn liên tục giằng co giữa lý trí và du͙© vọиɠ. Thậm chí anh còn cảm thấy từ hầu kết đến háng, chỗ nào cũng đau đớn, chỗ nào cũng gào thét, thậm chí ngay cả linh hồn cũng không ngừng bị xé nát.
Nhẫn nhịn chút là mọi chuyện sẽ qua thôi, giống như lúc trước tắm nước lạnh, chỉ cần chịu đựng qua thời điểm khó khăn nhất thì du͙© vọиɠ sẽ không cuộn trào như vậy nữa.
Bầu không khí tràn ngập sự căng thẳng và dày vò, vậy mà Tô Niệm lại vui vẻ thưởng thức.
Tội nghiệp anh rể quá, anh sắp phát điên rồi. Chậc chậc, ngay cả đôi mắt cũng đỏ ngầu.
Thấy Trần Mặc Hàn sắp vượt qua được ham muốn quay cuồng, vào thời khắc mấu chốt, Tô Niệm giơ một tay lên, ngay trước mắt anh, cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa tủ quần áo ra!!!
Sao cô dám mở cửa!!!