Là đội mô tô, đám người này ai cũng độc ác tàn nhẫn, trực tiếp lệ thuộc bộ tổng tư lệnh lục quân năm tỉnh phía bắc, đặc biệt phụ trách truy nã, vây quét trọng phạm.
Hai người một tổ, tất cả đều được trang bị hoàn mỹ, tốc độ thậm chí có thể vượt qua loại xe lửa phun khói trắng Lâm Tịch đã từng ngồi.
Trên mảnh đất này, đội mô tô bỗng nhiên lui tới, xuất quỷ nhập thần, khiến người không chỗ ẩn nấp, khó lòng phòng bị.
Tiêu Bá Dận quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Tịch, thấy trên mặt cô không có bất kỳ biểu tình bất an gì, trái tim lại bất ngờ an tĩnh lại.
"Từ chỗ nào tới? Đi đâu?" Một người uể oải hỏi.
"Trưởng quan, chúng tôi vừa từ trong thành ra tới, chuẩn bị đi thành Du nương nhờ họ hàng, chúng tôi.. Đã kiểm tra xong rồi." Tiêu Bá Dận cười theo: "Sắc trời vốn đã rất muộn, bên kia lại có việc gấp, còn xin các vị dàn xếp dàn xếp."
Khi nói chuyện, trong tay lại cầm một chồng Đại Dương đưa qua.
Người có bộ dáng như đầu lĩnh kia lại khoát tay cản tay Tiêu Bá Dận lại: "Chúng tôi cũng chờ trở về báo cáo kết quả, tiểu thϊếp phủ đại soái cuỗm tiền chạy trốn, Tằng đại soái rất giận dữ, đã phát lệnh truy nã toàn thành, phàm là mang theo lượng lớn vàng bạc châu báu cùng với Đại Dương, đều phải mang về thành cẩn thận kiểm tra."
Xong.
Tiêu Bá Dận mặc dù cố trấn định, lòng bàn tay cũng đã bắt đầu thấm ra mồ hôi lạnh.
Một bên khác Tiêu Trúc Cẩn kinh hô một tiếng, hai đội viên đội mô tô lập tức "Vèo" một cái vây quanh, một người thậm chí kéo súng "Răng rắc" một tiếng, một người khác đặt tay trên chuôi đao.
Bầu không khí trở nên hết sức căng thẳng.
Tiêu Cẩm Ngọc cẩn thận từng li từng tí nhìn Tiêu Trúc Cẩn một chút: "Thật xin lỗi, chị cả, giẫm trúng chị rồi ư, chị có đau không?"
"Không có việc gì, chỉ là đột nhiên bị em dẫm lên, làm chị giật cả mình." Tiêu Trúc Cẩn sợ hãi trả lời.
Mấy người vốn xúm lại nghe xong lời này, cũng đều xoay người đi trở về.
Lâm Tịch cho Tiêu Cẩm Ngọc một nụ cười tán thưởng, phần nhanh trí của cậu em trai này thật không giống đứa bé mới tám tuổi, mà Tiêu Trúc Cẩn lại lộ vẻ mặt hổ thẹn nhìn Lâm Tịch lúng ta lúng túng không nói gì.
Lâm Tịch trấn an vỗ vỗ mu bàn tay cô ấy, tiếp tục cúi đầu thờ ơ loay hoay ngón tay.
"Chúng tôi chỉ mang thêm chút lương thực. Tằng đại soái cùng thành Phượng Lai bên kia khai chiến mấy năm rồi, đám dân đen chúng tôi thật sự sợ hãi, cho nên già này muốn thừa dịp hiện tại coi như thái bình, kiếm thêm chút lương thực đi thành Du phía bắc nương nhờ họ hàng."
Tiêu Bá Dận cứ việc tim đều sắp nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng vẫn xoa xoa tay hết sức khiêm tốn cười theo.
Từng túi từng túi gạo bị mở ra, người đội mô tô kiểm tra rất cẩn thận, Tiêu Bá Dận đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.
Không phải muốn chúc thuật của ông ấy sao? Ông ấy liền dùng tính mạng uy hϊếp bọn họ nhất định phải buông tha con cái chính mình, trong trường sam của ông ấy, còn cất giấu một cái dao gấp dùng để phòng thân.
Nhưng điều khiến ông ấy kinh ngạc chính là, mấy túi gạo trắng hầu như đều bị lật cả đáy lên trời, lại thật sự chỉ là gạo trắng.
"Đây là cái gì?" Con mắt đầu lĩnh đội mô tô lóe tia sáng lạnh lẽo, đường đao trong tay nhẹ nhàng gõ ba cái rương gỗ, phát ra tiếng "Cốc cốc cốc" khiến lòng run sợ.
Hai người đội viên dùng lưỡi lê B56 nhắm ngay phu xe: "Khiêng xuống!"
Hai phu xe cố sức nâng thùng gỗ lên, để dưới đất phát ra tiếng "Đùng," giống như đập vào trong lòng người.
"Là.. Là sách, là sách ông nội bọn nhỏ lưu cho con trai tôi." Gió thu tiêu điều, trường sam phía sau lưng Tiêu Bá Dận gần như bị mồ hôi lạnh thấm đẫm.
Cái rương bị mở ra, bên trong quả nhiên là một tầng sách, Tiêu Bá Dận lặng lẽ lau một chút mồ hôi trên mặt: "Trưởng quan, ngài xem, thật.. Thật sự chỉ là sách."
"Hừ! Sách? Sách sẽ nặng như vậy? Có phải ông cho rằng người đội mô tô chúng tôi đều là đồ ngốc không? Kiểm tra cẩn thận cho tôi!"
"Đội trưởng Vương, phía dưới quả nhiên không phải sách!" Một người lớn tiếng kêu lên.
Lập tức lại là một hồi kéo súng "Răng rắc," họng súng đen ngòm, lưỡi lê sáng loáng hướng về phía đám người Tiêu gia.
"Phía dưới là vàng hay là Đại Dương?" Hiện giờ trên mặt đội trưởng Vương kia ngay cả một tia cười giả tạo ban đầu đều đã không còn, chỉ có âm trầm cùng khát máu.
".. Ách, là.. Là.. Cục gạch." Bị chơi khăm rồi!
"Gạch.. Cục gạch?"
Đội trưởng Vương dường như không tin vào lỗ tai mình, nhanh chân nhảy tới, quả nhiên, phía dưới ba cái cái rương là từng chồng gạch đỏ xếp chỉnh tề.
"Cha, ngài cứ nói thật với trưởng quan đi, chúng ta sợ có người cướp lương thực, cho nên lặng lẽ giấu cục gạch dưới sách, nếu có người cướp lương thực chúng ta, chúng ta liền liều mạng với bọn hắn!"
Giọng nói còn mang theo vẻ trẻ con của Tiêu Cẩm Ngọc đột nhiên vang lên trong gió đêm.
"Trưởng quan, chúng tôi không phải người xấu, dân chúng tay không tấc sắt, thật sự không có biện pháp nào khác!" Tiêu Cẩm Ngọc tội nghiệp nói với đội trưởng Vương, tuyệt không sợ hãi lưỡi lê lóe tia sáng lạnh kia.
"Đúng vậy, trưởng quan, không dám nói, là sợ ngài tịch thu những cục gạch này, nghe nói đoạn đường đi thành Du không yên ổn, chúng tôi còn trông cậy vào nó phòng thân nữa!" Tiêu Bá Dận nhanh chóng giải thích, trái tim cuồng loạn cuối cùng trở lại vị trí cũ.
Hiện tại ông ấy nửa vui nửa lo, vui chính là, cuối cùng có thể thuận lợi qua ải, tiểu thϊếp phủ đại soái chạy trốn sẽ không mang theo nửa xe gạch? Lo chính là những vàng thỏi, Đại Dương kia đều không còn, về sau bọn họ dùng cái gì để sống?
Ý niệm này chỉ chợt lóe rất nhanh liền bị ông ấy ép xuống, cho dù ông ấy làm một lang trung lang thang, cũng chắc chắn sẽ không để mấy đứa bé chịu đói.
Có một thân y thuật, dù không thể giàu có sung túc, tối thiểu cũng không để bọn chúng đói chết.
Đội trưởng Vương còn không cam lòng cầm đèn pin đảo qua khuôn mặt của mỗi người bọn họ.
Một đôi vợ chồng lớn tuổi, người mẹ kia cũng không phù hợp với đặc điểm của Liễu Liên mà Tư Lệnh nói, bọn họ ngược lại quả thật mang theo một bé trai, nhưng đứa nhỏ này thân cao tối thiểu mười ba mười bốn tuổi, nhìn thế nào cũng không giống bảy tám tuổi, hai bé gái sắc mặt vàng như nến, tất cả đều là tóc ngắn ngang tai, bộ dáng cũng có chút khó coi.
Còn tưởng rằng cơ hội thăng quan tiến tước bỗng nhiên rớt xuống trước mặt mình.
Đội trưởng Vương lập tức mất hứng, phất phất tay: "Cút đi!"
Đội viên đội mô tô bên cạnh hắn vốn ý chí chiến đấu sục sôi cũng như quả cầu da xì hơi.
Ngẫm lại vẫn không cam lòng, giơ tay cướp đi chồng Đại Dương trong tay Tiêu Bá Dận: "Móa nó, nhìn cái gì vậy, còn không mau cút đi?"
"Cút ngay! Tạ lão tổng, tạ trưởng quan." Tiêu Bá Dận tiếp tục cúi đầu khom lưng, đưa mắt nhìn hơn mười mấy chiếc xe gắn máy nhanh chóng rời đi, mới lau mồ hôi lạnh trên trán, quay người lên xe.
Lâm Tịch nói với ba phu xe đánh xe: "Một người lại thêm ba đồng Đại Dương, chúng ta thay đổi tuyến đường đi thành Bạch Thủy."
Thành Bạch Thủy cùng thành Du, hoàn toàn không cùng một lộ tuyến, phải chạy về một đoạn đường, sau đó thay đổi phương hướng đi đông bắc.
Ba đồng Đại Dương tăng thêm hai đồng ban đầu tổng cộng chính là năm đồng, một khoản tiền lớn này quả thực khiến ba phu xe vốn tính toán nửa đường bỏ cuộc trở nên vô cùng kích động.
Năm đồng Đại Dương đó!
Phải biết, năm đó Chủ tịch chúng ta làm nhân viên quản lý sách báo, một tháng cũng mới kiếm tám đồng Đại Dương, có đôi khi còn bị khất nợ.
Làm đi!
Ba phu xe quát gia súc, tinh thần phấn chấn một lần nữa lên đường.
Sau đó, Lâm Tịch bị ba phu xe xem như người dẫn đầu.
Nhưng Tiêu Bá Dận ngồi trên xe lại lâm vào thế khó: Một người lại thêm ba đồng Đại Dương, nhưng hôm nay vốn là một người hai đồng Đại Dương, ông ấy còn không biết lấy ở đâu ra?