Lâm Tịch vô cùng tức giận, càng lúc càng giận, một chân đá văng cửa phòng đóng chặt, hét lớn một tiếng: "Buông chị tôi ra!"
Một cô gái xa lạ đang quỳ bên trong mặt mũi tràn đầy nước mắt kinh ngạc nhìn Lâm Tịch.
"Tôi.. Tôi không có đứa em trai nào như cậu, cậu nhận lầm người rồi."
Cô ta vừa thút thít vừa rụt rè nói.
Ờ.. Xác nhận nhầm người, tôi cũng không có người chị nào như cô.
Sau đó Lâm Tịch nghe thấy một giọng nói mang theo kinh hỉ: "Em là Phán Phán?"
Lâm Tịch nhất thời tối sầm mặt.
Cô chỉ muốn nói, người ủy thác có một cái nhũ danh an toàn đến cỡ nào!
Sau khi sinh hạ Tiêu Trúc Nhàn, Liễu Liên đặc biệt khát vọng có thể sinh con trai, vốn là muốn gọi Chiêu Đệ, sợ quá rõ ràng chọc phu nhân mất hứng, thế là liền kêu "Phán Phán," về sau quả nhiên sinh một đứa con trai, rốt cuộc đạt được ước muốn.
Liễu Liên thường xuyên khoe khoang với người khác về đoạn lịch sử này, cảm thấy kiếp trước bà ta đã tích đức, cho nên đời này mới tốt số như vậy.
Kiếp trước tích đức hay không ông đây không biết, đời này thất đức lại rõ như ban ngày.
Lâm Tịch nhìn Tiêu Trúc Cẩn vui vẻ không thôi, chỉ có người thật sự đặt ngươi ở trong lòng, mới có thể bỏ qua cách ăn mặc, màu da thay đổi của ngươi liền nhận ra ngươi đi?
"Chị!"
Lúc này Tiêu Trúc Cẩn hai mươi tuổi, vào niên đại đó xem như gái lỡ thì, kỳ thật đây mới là thời điểm tuổi xuân nở rộ của một cô gái, lại cứ như vậy bị Vương Đằng Phi chà đạp.
Hai chị em có một bà mẹ như vậy, đúng là tạo nghiệp!
Lâm Tịch quan sát người trong phòng, người ngồi giữa cũng không phải Vương Đằng Phi, mà là một người đàn ông mặc trường sam khí khái hào hùng.
Bề ngoài dương cương thiết huyết như Tằng Thiệu Quân, nhưng khác biệt với sự hư hỏng bên trong của hắn, người đàn ông một thân thanh sam kia ngũ quan cũng không xuất sắc, mũi không đủ cao, mắt không đủ lớn, đôi môi hơi mỏng, điểm nổi bật duy nhất chính là đôi mày kiếm cực có thần thái kia.
Nhưng một người như vậy, lại cho người ta một loại cảm giác.. Rất kỳ quái, tối thiểu Lâm Tịch cảm nhận được khí tức ở trên người hắn, thoạt nhìn còn nguy hiểm hơn so với Tằng Thiệu Quân cả ngày mặc quân trang, giày ủng, vác lấy súng lục.
Mà cùng là con trai soái phủ, Vương Đằng Phi càng giống con em nhà giàu kiểu mới.
Một bộ âu phục thuần trắng, bên trong là áo sơmi màu hồng nhạt, phối thêm làn da non mịn khiến Lâm Tịch đều tự than thở không bằng, nhìn thế nào cũng giống thụ.
Cô gái vẫn luôn có ý đồ tới gần người đàn ông mặc thanh sam kia thấy có khách không mời mà đến cắt ngang chính mình răn dạy phục vụ viên, thần sắc có chút tức giận: "Lưu manh từ đâu tới đây?"
Cũng không có ai để ý cô gái này, Vương Đằng Phi đưa tay ra hiệu cho nữ phục vụ đã quên thút thít lui ra ngoài: "Lần này bỏ qua, cô ra ngoài đi."
"Anh, tại sao có thể bỏ qua, ả ngốc này đem canh vẩy vào quần áo người ta, đây là quần áo người ta mang về từ Paris còn chưa mặc lần nào, anh bảo cô ta bồi thường cho em đi!"
Đã yêu kiều lại nũng nịu, khiến Lâm Tịch không rét mà run.
Bên kia Lâm Tịch đã sắp chạy tới bên cạnh Tiêu Trúc Cẩn, Liễu Liên mới hậu tri hậu giác phát hiện người ăn mặc một thân quỷ nghèo kiết xác thế mà là cô con gái thứ hai của mình.
"Ai nha, con nha đầu chết tiệt kia, không ở soái phủ sao lại chạy tới đây? Thế mà còn ăn mặc thành bộ dáng quỷ nghèo này, còn ra thể thống gì nữa?" Nói xong bà ta giật mũ lông cừu Lâm Tịch đội trên đầu, một đầu tóc đen lập tức trút xuống như thác nước.
Lâm Tịch mặc dù đã làm ầm ĩ, nhưng tốt xấu bi kịch của Tiêu Trúc Cẩn còn chưa bắt đầu.
Cô bình thản ung dung lấy dây buộc tóc ra tùy ý quấn đầu tóc thành búi tóc trên đỉnh đầu.
Tướng mạo bản thân Liễu Liên đã rất diễm lệ, nếu không lúc trước cũng sẽ không được chọn làm của hồi môn mang đến Tiêu gia.
Mà Tiêu Bá Dận năm đó cũng là công tử văn nhã ngọc thụ lâm phong, bởi vậy ba đứa bé Tiêu gia không được tính là kinh diễm, nhưng tướng mạo cũng rất xuất sắc.
Bộ quần áo này của Lâm Tịch thoạt nhìn dở dở ương ương, trên mặt cũng bôi bô trét trét đến vô cùng thê thảm, nhưng cô gái nhỏ thân cao một mét sáu lăm, một đôi mắt to tươi đẹp như mặt trời mới mọc, phối hợp với đầu tóc búi củ tỏi thoạt nhìn thế mà khiến người có loại cảm giác hai mắt tỏa sáng.
Vương Đằng Phi nho nhã lễ độ hỏi: "Dì Tiêu, không biết vị này.."
"Ối!" Liễu Liên cười duyên "Khúc khích" giới thiệu Lâm Tịch, còn tận lực nhấn mạnh một chút là "Soái phủ" "Di thái thái," Lâm Tịch trợn mắt trắng.
Ha ha ha, ha ha ha, giống con gà mái vừa đẻ trứng xong.
Lâm Tịch rất kỳ quái, thân phận Vương Đằng Phi như vậy đi vào địa bàn Tằng gia, thế mà một tên vệ sĩ cũng không mang.
Chẳng qua ngẫm lại quán rượu Tôn gia này hiện tại là địa bàn của Vương gia, tự nhiên không cần mang theo những người vướng víu đó.
Liễu Liên bắt đầu đông một câu tây một câu tra hỏi, hoàn toàn không bắt được trọng điểm, Vương Đằng Phi có chút phiền chán bà già õng à õng ẹo này.
Trọng điểm là cô ta làm sao lại biết chúng ta ở trong này, bà đúng là ngu xuẩn!
Lâm Tịch hiện tại giống cây đinh gỗ cứng rắn chen giữa Vương Đằng Phi cùng Tiêu Trúc Cẩn, hai chị em một tĩnh một động, một nhu một cương, trong lòng Vương Đằng Phi hơi động, nếu không thì xách cả hai về đi?
Đến lúc đó không tin Tiêu Bá Dận không lấy đồ ra.
Nghĩ tới đây, hắn vội vàng phân phó người lấy thêm một bộ đồ ăn rồi ân cần hỏi Lâm Tịch cần thêm món gì.
Trong lòng Lâm Tịch đang nhanh chóng vận chuyển, phải làm sao mới có thể bình an đem mọi người về thành Phượng Lai đây?
Bên trong cốt truyện, người ủy thác hoàn toàn không biết gì về đoạn này của Tiêu Trúc Cẩn, cô ấy thậm chí còn không thể tham dự hôn lễ của chị gái.
Bởi vì hiện giờ Vương Trung Nguyên cùng đại soái phủ đã trở mặt, chỉ là bởi vì nước Đông Dương cùng nước Bắc Sa ở đông bắc và phía bắc vẫn luôn nhìn chằm chằm, mới không chính thức khai chiến mà thôi.
Chỉ có Liễu Liên dương dương đắc ý cùng người ủy thác nói chính mình có bao nhiêu lợi hại, trứng gà không thể đặt trong một cái giỏ, tương lai mặc kệ Vương Trung Nguyên cùng Tằng Thiên Thọ ai có được thiên hạ, con gái bà ta kém cỏi nhất cũng là Hoàng quý phi.
Lâm Tịch chỉ muốn nói với Liễu Liên: "Ngón giữa nho nhỏ, bất thành kính ý!"
Cũng bởi vì bà ta làm như thế, mới khiến người khác ngoài sáng hết lời ngon ngọt, trong tối không ai không mắng Tiêu gia bọn họ là cỏ đầu tường không có lập trường, là hạ lưu dựa vào bán con gái mưu cầu phú quý.
Cơm không ăn chắc chắn là không được.
Lâm Tịch nhìn dáng vẻ này của Vương Đằng Phi, không giống động tay chân trong thức ăn cho lắm, hơn nữa cô triển khai toàn bộ ngũ thức cũng không phát hiện ra cái gì dị thường.
Ngược lại lúc Lâm Tịch kiểm tra từng món ăn trên bàn, người đàn ông thanh sam tên là Tần Ẩn kia bình tĩnh ngẩng đầu lên đánh giá Lâm Tịch.
Liễu Liên một lòng đặt trên người Tiêu Trúc Cẩn cùng Vương Đằng Phi, mà Tiêu Trúc Cẩn cảm giác được bầu không khí khá là quái dị lại khẩn trương đến mức chỉ biết cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay của mình trầm mặc không nói, Vương Đằng Phi thỉnh thoảng ân cần chia thức ăn cho Tiêu Trúc Cẩn, chỉ có Vương Thu Nguyệt em gái Vương Đằng Phi lưu ý đến ánh mắt không bình thường của Tần Ẩn.
Đương nhiên còn có Lâm Tịch.
Hắn thế mà có thể phát giác được chính mình đang điều động ngũ thức?
Trong lòng Lâm Tịch khẽ động, khó trách Vương Đằng Phi dám không mang vệ sĩ, bên cạnh có một cao thủ như vậy, còn dùng vệ sĩ làm gì?
Làm không tốt lát nữa còn có một trận ác chiến.
Lâm Tịch cúi đầu nhìn xem cỗ thân thể nhỏ bé này của mình, thực sự không được, cũng chỉ có thể học Quý phi nào đó, khoa học triệu hoán thần lôi.
Món ăn nổi tiếng của quán rượu Tôn gia -- đầu gà kho ngũ vị hương của Tôn thị tới rồi.
Nghe nói năm đó Tôn gia dùng đều là gà mái nhỏ được chăn nuôi tỉ mỉ, sau khi chế biến bằng công thức bí mật rồi đem nấu chín sau đó lại hầm thêm một đêm.
Quả nhiên sắc hương vị đều đủ, đầu gà mập mạp, mùi tương xông vào mũi, xốp giòn nát tận xương, nhìn đầu gà được hầm nhừ, gần như dùng đũa đụng một cái liền tan ra, quả nhiên hương vị rất tuyệt.
Biết không thể trì hoãn trận chiến này, vậy thì ăn đi.
Lâm Tịch không có chút hình tượng nào ăn uống liên tục, hoàn toàn phớt lờ đôi mắt sắp trừng ra cửa sổ của Vương Thu Nguyệt.