Lâm Tịch đột nhiên nhảy lên cao ba thước, trong bùn cát dưới chân, tám đầu rắn màu nâu kì lạ gần như đồng thời lao ra từ các hướng khác nhau, điên cuồng lao về hướng Lâm Tịch.
Mẹ nó, lão tử đây là rơi vào ổ rắn rồi?
Không còn kịp suy tư nữa, gần như trong nháy mắt dưới chân Lâm Tịch đột nhiên xuất hiện một thanh phi kiếm, "Vút" một tiếng mang nàng đứng lơ lửng trên không.
Nàng cúi đầu cẩn thận quan sát, thế này sao lại là rắn? Rõ ràng là tám đầu xúc tu của bạch tuộc, mỗi đầu lớn bằng cánh tay nam tử trưởng thành, còn chưa từ bỏ ý định lăn lộn mưu toan giật người trên không trung xuống đất.
Mà vị trí nàng vừa đứng có hai con mắt lớn bằng trứng gà đang tham lam nhìn chằm chằm chính mình.
Tự trách bản thân vừa tiến vào nơi này còn suy nghĩ chuyện lỗ sâu, không có tiến hành tinh thần lực quan sát tình huống xung quanh, càng không có ngay lập tức thả Thất Thải hồng điệp từ trong túi linh thú ra.
Lâm Tịch ý nghĩ khẽ động, Thất Thải hồng điệp đã rất thân mật với nàng bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt.
Thất Thải hồng điệp vừa xuất hiện lập tức truyền tới một tin tức: Chủ nhân, mau tránh ra!
Một người một sủng tốt xấu đã trải qua hơn một tháng rèn luyện, hơn nữa trong nhận thức của Thất Thải hồng điệp, nó biết chủ nhân của mình thần thức mạnh mẽ, pháp lực cao thâm khó lường, cũng không phải đệ nhất phế vật như người khác nghĩ, cho nên nó vẫn luôn đối với chủ nhân mình trung thành mà ỷ lại.
Lâm Tịch nghe vậy, phi kiếm lóe lên hướng về phía sau, một sợi dây đằng mọc đầy gai nhọn như quỷ mị một kích thất bại, cấp tốc đảo ngược theo sát Lâm Tịch.
Đừng tưởng rằng đứng trên cao là an toàn, không trung nguy cơ tứ phía không nói, còn tự nhiên bại lộ hành tung của mình, ở nơi như thế này sử dụng pháp bảo phi hành kỳ thật vô cùng nguy hiểm, kém xa rơi xuống đất đi lại an toàn hơn.
Chẳng qua vừa rồi cũng là không có cách nào khác, không thì nàng liền thành điểm tâm của con bạch tuộc lớn trên mặt đất kia.
Bây giờ dưới có phục binh sau có truy binh, Lâm Tịch chỉ có giẫm lên phi kiếm sờ soạng phương hướng chạy ra ngoài.
Nàng cũng không phải đánh không lại hai thứ kia, chỉ là không cần thiết mà thôi.
Gần đây lại không có linh dược có thể hái, nàng là đến trùng mạch, không phải đến cùng những yêu thú cấp thấp này tương thân tương ái.
Hơn nữa Lâm Tịch cũng có mục tiêu của mình.
Từ khi Vệ Thương Khung đem bản đồ phân bố U Minh hải nhãn cho Lâm Tịch, nàng liền điều tra tìm hiểu, đồng thời tìm đọc không ít điển tịch trong tông môn.
Ngoại trừ tìm một nơi yên lặng mà không bị người quấy rầy để trùng mạch, nàng còn muốn lấy Bổ Thiên thảo, Cực Hàn Tinh quả cùng Già La Phật nhụy.
Lộ tuyến là không cách nào xác định trước, bởi vì hải nhãn truyền tống ngẫu nhiên, bây giờ xung quanh Lâm Tịch cũng không có địa hình hoặc là tiêu chí nào được dấu trên bản đồ, chỉ có thể đi thẳng chẳng có mục đích về một hướng nào đó, tối thiểu phải xác định vị trí của mình trước.
Thất Thải hồng điệp truyền đến tin tức an toàn, Lâm Tịch gõ gõ túi linh thú, Thác, vua sói bạc Khiếu Nguyệt bị thả ra từ bên trong.
Nàng vốn dĩ muốn để sói con giữ nhà, thay vào đó nhóc con mặc dù tuổi không lớn lắm, lại vô cùng linh tính, dường như biết Lâm Tịch muốn rời khỏi. Nó ngậm quần Lâm Tịch chết không hé miệng, bị Lâm Tịch kéo ra ngoài thật xa, trong miệng nghẹn ngào như thể đang lên án nàng bắt nạt trẻ con.
Lâm Tịch bất đắc dĩ, đành phải đưa nó vào.
Đối với Thác một con sói con như vậy mà nói, bên trong tất nhiên là nguy cơ trùng trùng, đồng thời cũng có thể hấp thu được thiên địa linh khí vô cùng nồng đậm, hơn nữa Già La Phật nhụy Lâm Tịch muốn tìm chính là cho Thác.
Vật này không có cách nào dùng dụng cụ chứa đựng, hái xuống sẽ lập tức khô héo, thuộc linh dược cấp 5, không cần rèn luyện liền có thể ăn, gia tăng linh trí cho sủng vật.
Lâm Tịch không biết Thác không tính là sủng vật của mình ăn vào có thể làm nhóc con mở ra linh trí trước cấp 5 hay không.
Mặc dù bây giờ nhóc con còn chưa thể dùng thần thức câu thông với nàng, tin tưởng lớn hơn một chút là được rồi, chẳng qua Lâm Tịch vẫn hi vọng nó có thể thông minh hơn chút nữa.
Như vậy đến khi mình rời khỏi vị diện này, mới sẽ không lo lắng cho nó.
Lâm Tịch sẽ không mang Thác đi, nàng luôn cảm thấy Thác thuộc về thế giới này, Lâm Tịch đã làm sói vương nên không hi vọng bất kỳ kẻ nào bao gồm Vệ Húc làm chủ nhân của Thác.
Vua sói bạc cũng tốt, vua sói bạc Khiếu Nguyệt cũng tốt, nếu tên của nó gọi là Thác, như vậy nên tự nắm giữ vận mệnh chính mình!
Hắn là vua sói bạc kiêu ngạo, vĩnh viễn không cần thần phục người khác.
Hai loại linh dược phía trước thì nàng dùng để luyện chế đan dược << Đạo Nhất Bổ Thiên đan >> cấp bảy, Cực Hàn Tinh quả có thể củng cố thần hồn, mà Bổ Thiên thảo thì có thể bù đắp sự thiếu hụt của đạo hồn.
Ai dùng người nấy biết!
Cỗ thân thể này tư chất tất nhiên là vô cùng tốt, nếu không xảo quyệt như Vệ Thương Khung tuyệt đối sẽ không tỉ mỉ bồi dưỡng từ nhỏ lưu cho mình sử dụng trong tương lai.
Nhưng thần hồn bị tổn thương này thực sự làm người đau đầu, những tổn thương này gần như bắt đầu trước khi người ủy thác có thể thừa nhận sự đau đớn khi mở rộng đan điền.
Vệ Thương Khung quả thực phát rồ, làm đứa bé nhỏ như vậy bắt đầu chịu những nỗi đau nhân tạo này.
Vệ Húc tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, người khiến hắn đau đến không muốn sống như thế, lại chính là thân cha của chính mình!
Cứ việc Lâm Tịch sử dụng hết ba bình << Mân Côi Ngưng Thần hương lộ >>, bình thường cũng cố gắng chữa trị thần hồn người ủy thác, nhưng băng dày ba thước không phải chỉ do một ngày lạnh, muốn giải quyết khuyết điểm trí mạng thần hồn của người ủy thác phải làm từ trên căn bản, chỉ có linh dược cấp bảy << Đạo Nhất Bổ Thiên đan >> đặc biệt chữa trị thần hồn mới làm được.
Có thể bây giờ cỗ thân thể này đau đầu, Vệ Thương Khung sẽ vô cùng quan tâm, duy chỉ có thần hồn tổn thương, khẳng định ông ta sẽ bỏ mặc không để ý tới.
Sai, ông ta căn bản chính là vui vẻ khi thấy việc này xảy ra.
Thần hồn Vệ Húc càng suy yếu, tương lai Vệ Thương Khung đoạt xá mới càng thêm dễ dàng.
Không biết Vệ Húc biết được phụ thân của mình hóa ra là súc sinh không bằng cầm thú như vậy, có thể sửa đổi tâm nguyện của hắn hay không?
Lâm Tịch thu liễm ngũ thức, chỉ đem tinh thần lực ngưng tụ ở gần đây kiểm tra, chậm rãi đi trong khu rừng nguy cơ tứ phía này.
Thác vui sướng đi dưới chân nàng, Thất Thải hồng điệp lay động đôi cánh như mộng ảo theo sát phía sau.
Đó là.. Hồ Vĩ Khử độc thảo?
Trông thấy linh thảo như cái đuôi lông xù của hồ ly khẽ bay trong gió phía trước, bước chân Lâm Tịch chậm lại.
Linh dược cấp 4, không được tính quý hiếm, nhưng có chút ít còn hơn không.
Lâm Tịch đang định cất bước về hướng phía trước, Thất Thải hồng điệp lại truyền đến cảnh báo nguy hiểm.
Bởi vì ngũ thức của nhân loại dao động tương đối dễ dàng bị bắt, Lâm Tịch mới đem tinh thần lực phóng ra ngoài, còn giới hạn trong phạm vi gần chính mình, bởi vậy nàng có thể kết luận gần đây không có nguy hiểm.
Thất Thải hồng điệp hẳn là phát hiện nguy hiểm từ nơi xa đi.
Lâm Tịch cảnh giác lặng lẽ đem tinh thần lực buông ra thêm một chút, vẫn không có phát hiện bất cứ dị thường nào, vì vậy tiếp tục chậm rãi tới gần gốc Hồ Vĩ Khử độc thảo kia.
Nhưng mà nàng lần nữa sửng sốt, Thất Thải hồng điệp không ngừng nhắc nhở nàng nguy hiểm, nguy hiểm!
Lâm Tịch triệt để im lặng.
Nàng đưa mắt nhìn quanh, xung quanh vẫn như cũ không có một ai, ngoại trừ tiếng gió gào thét thì chỉ có sói con vây quanh nàng không ngừng trước vọt sau nhảy.
Kỳ thật nói là sói con, bây giờ Thác đã có kích thước bằng một con chó Labrador trưởng thành, mắt thấy Thác sắp chạy đến gần gốc Hồ Vĩ Khử độc thảo kia.
Lâm Tịch sợ Thác giẫm hỏng linh thảo, thế là gia tăng bước chân, ngồi xổm xuống cẩn thận từng li từng tí đào gốc linh thảo kia.
Nụ cười thu hoạch được trên mặt nàng đột nhiên ngưng kết.