Hạ Thiên Tư lập tức lo lắng, nhìn tia rét lạnh trong mắt bà già, toàn bộ âm mưu cô ta vụиɠ ŧяộʍ đạt được trước đó, giống như đều phai màu rất nhiều.
Cô ta suy tư thật lâu, cuối cùng nhớ ra một chỗ mà gã đàn ông cặn bã và ả đàn bà dâʍ đãиɠ kia thường đến đó vụиɠ ŧяộʍ gặp riêng tư.
Đó là một quán trà trang trí theo phong cách cổ phong, giá cả vừa phải, hoàn cảnh thanh u, rất nhiều người không thể lộ ra ngoài ánh sáng đều thích đến đó hẹn hò.
Biết nơi này bởi vì có một lần Kim Khải Hoàn mang theo cô ta đến nơi này nói chuyện làm ăn với người ta, đợi đến khi đưa tiễn khách nhân, hắn liền đem cô ta đặt trên tatami, vừa xé rách quần áo cô ta vừa nói: "Có cảm thấy mùi vị quen thuộc hay không? Trước kia gã anh trai tốt cùng mẹ kế tốt của cô đều thích điên loan đảo phượng ở trong căn phòng này đấy!"
Khuất nhục đêm hôm đó làm Hạ Thiên Tư nhớ kỹ tên gian phòng này -- Hà Phong.
Thế nhưng cô ta đợi trái đợi phải, vẫn không đợi được hai người tới đây gặp gỡ.
Bất đắc dĩ, Hạ Thiên Tư đành phải đi nước cờ hiểm.
Tìm thời điểm lão ba không ở nhà, trước định ra cái phòng này. Cô ta bố trí mọi thứ ở bên trong xong, cố ý đốt một loại huân hương có thể kíƈɦ ɖụƈ, Hạ Thiên Tư mượn điện thoại gửi tin nhắn cho Hạ Thiên Ý: "Ý, em chờ anh ở chỗ cũ."
Sau đó lại tìm người đưa một bó hồng champagne, trên thẻ chỉ viết đơn giản một câu: Hà Phong, chờ em!
Bây giờ Hạ Thiên Ý bị đuổi ra khỏi nhà, quán net đang sửa chữa, hiện giờ trên người hắn lại không có bao nhiêu tiền, tạm thời ở nhờ trong nhà Kim Khải Hoàn, gần đây Hàn Tố Mai vẫn luôn cố gắng bù đắp quan hệ với lão ba, cho nên cũng không thường ra ngoài.
Đôi mắt hẹp dài của Hạ Thiên Tư gạt ra ý cười: Biết các người cô nam bỏ nữ, gian phu dâm phụ không dễ dàng, tôi giúp các người chế tạo một cơ hội gặp mặt, ngày tốt nhã phòng, mỹ nhân như hoa, cũng đừng phụ lòng tôi nha!
Quả nhiên, chỉ chốc lát, cô ta trông thấy Hàn Tố Mai ăn mặc xong xuôi, vội vã đi ra ngoài.
Kết cục là phi thường hoàn mỹ.
Hạ Thiên Tư mang theo lão ba bắt gian anh trai và Hàn Tố Mai không nói, còn chụp rất nhiều ảnh vô cùng ướŧ áŧ làm chứng cứ khiến Hàn Tố Mai bị đuổi ra khỏi nhà trong tương lai.
Hạ Tường bị tức đến ngất xỉu phải viện, Hạ Thiên Tư trực tiếp đổi khóa nhà, sau đó cô ta mắng Hạ Thiên Ý cùng với Hàn Tố Mai máu chó ngập đầu, cuối cùng cũng hả cơn giận trong lòng.
Đây là thời điểm cô ta vui sướng nhất từ khi trùng sinh đến nay.
Dương dương đắc ý Hạ Thiên Tư mắng Hàn Tố Mai đến xanh mặt, lại "Vô ý" để lộ ra lão ba nhiều lần ngủ lại nhà Hồ Diễm Phân ở Hoàng Khê cốc, sau đó mới có vở kịch người nhà họ Hạ đại náo Hoàng Khê cốc lần này.
Người Hoàng Khê cốc nghe Lâm Tịch nói có chút buồn bực, nhà các người cãi nhau chúng tôi nhiều nhất vây xem một chút, làm thế nào cũng không thể tính là tin tức tốt gì đi?
Triệu Tú Lan lại cho rằng có thể cô giáo bị những người vô sỉ này chọc giận điên lên, cô ấy chết cũng không tin, cô giáo sẽ là loại người trong miệng con trai con gái bà ấy.
Nếu quả thật đối tốt với mẹ ruột mình, sẽ đem bà ấy một người lẻ loi trơ trọi nhét vào nông thôn chẳng hề quan tâm?
Triệu Tú Lan cảm thấy đây càng giống như là cố ý diễn cho người Hoàng Khê cốc xem một tuồng kịch.
Cô ấy đi qua đứng bên cạnh Lâm Tịch: "Cô ơi, cô bình tĩnh một chút, không cần dẫm lên cái bẫy của người khác, chúng tôi hiểu nhân phẩm của cô, không ai tin tưởng bọn họ đâu!"
Chỉ dựa vào cô giáo chữa khỏi căn bệnh cứng đầu nhiều năm của cô ấy nhưng chưa bao giờ giành công, còn luôn khiêm nói là cô ấy phối hợp với bệnh viện trị liệu mới trùng hợp chữa khỏi chính mình.
Hơn nữa bà ấy còn miễn phí dạy mọi người bài tập tăng cường tuổi thọ, cường thân kiện thể, mỗi ngày mang theo mọi người đi leo núi, hầu như thân thể những người đi theo bà ấy đều khỏe mạnh hơn trước kia rất nhiều.
Buổi chiều nướng bánh quy làm điểm tâm cho bọn nhỏ gần đây, Kiều Kiều gần như sắp biến thành cháu gái cô Hồ.
Triệu Tú Lan quá rõ ràng có vài người nói cả một đời nhưng làm được lại ít đến thương cảm, mà có một số người một mực yên lặng nỗ lực cũng rất ít bộc lộ bản thân, đây là loại phẩm chất đáng ngưỡng mộ đến cỡ nào, cô ấy tuyệt đối không cho phép có người giội nước bẩn lên người cô giáo!
Cho dù đã giội, cô ấy cũng phải nỗ lực trợ giúp cô giáo tắm rửa sạch sẽ.
"Tôi thật sự chưa bao giờ thấy con cái nhà ai liều mạng giội nước bẩn cho mẹ ruột như các người, thu người khác bao nhiêu tiền để hại mẹ mình như vậy? Cũng chỉ có cô giáo là người có tâm địa tốt, nếu đổi thành tôi, trực tiếp dìm chết các người vào bồn tiểu là được rồi!" Dì béo thân cao vẫn như cũ một mét năm nhưng vòng eo đã không còn một mét năm gần như chửi ầm lên.
Triệu Tú Lan có đầu óc tốt, không ít cư dân Hoàng Khê cốc cũng bắt đầu nói chuyện giúp Lâm Tịch.
Lâm Tịch phất tay ngăn cản đám người lao nhao: "Cảm ơn mọi người giúp tôi lấy lại công bằng, người ấy hả, thanh giả tự thanh, nếu người khác nói tôi là cái gì tôi chính là cái đó, vậy tôi còn không bằng tìm hai người mỗi ngày nói tôi là thần tiên hạ phàm. Chẳng qua người khác nói mọi người không cần tin, tôi nói mọi ngươi nhất định phải tin tưởng, không sai biệt lắm cuối năm nay sẽ có tin tức, có.."
Lâm Tịch vừa nói tới chỗ này, Hạ Thiên Tư tê tâm liệt phế kêu khóc: "Mẹ! Tôi biết là anh cả cùng ả hồ ly tinh này có lỗi với bà, bọn họ.."
Hạ Thiên Tư thấy bà già sắp nói ra sự kiện kia, rơi vào đường cùng đành phải công khai chuyện vốn dĩ muốn đàm phán trong nhà.
Thứ nhất có thể chuyển dời lực chú ý của đám người, chủ yếu là việc xấu trong nhà này, tuyệt đối hot hơn so với "Mẹ kế ba mẹ ruột, mẹ ruột lại ba mẹ kế" trước đó. Việc này bà già có lẽ còn không biết, nhưng ba cùng Hàn Tố Mai, Hạ Thiên Ý đứng bên cạnh cô ta tuyệt đối sẽ không để cô ta nói ra những lời này.
Như vậy bọn họ cũng chỉ có thể phối hợp với cô ta, xách bà già về trong nhà đi giải quyết đống chuyện lông gà vỏ tỏi này.
Nào biết cô ta vừa mở miệng, liền có một đống vật thể màu nâu trực tiếp lấp đầy mặt đầy mũi cô ta.
Triệu Tú Lan đứng gần Lâm Tịch nhìn bùn đất trên chân cô giáo, triệt để yên lòng.
Làm tốt lắm!
Lâm Tịch một mặt việc không liên quan đến mình mỉm cười cùng với phản ứng mau lẹ khiến Triệu Tú Lan hoàn toàn yên tâm, loại tôm tép nhỏ như bọn họ không ảnh hưởng tới cô giáo, chính mình quá lo lắng.
"Hoàng Khê cốc sắp xây dựng thành khu biệt thự sang trọng, không sai biệt lắm cuối năm nay nhà đầu tư sẽ đến hiệp thương với chúng ta về chuyện di dời á!"
Bị lấp một mặt đất Hạ Thiên Tư đang ngồi xổm trên mặt đất liều mạng phun đồ vật trong miệng ra, nghe được bà già nói lập tức trực tiếp ngồi trên mặt đất, xong đời!
Hiện tại cô ta hận không thể vọt thẳng qua gϊếŧ bà già đáng chết này!
Tôi tốt bụng giúp bà một lần nữa trở lại Hạ gia, bà lại không biết tốt xấu làm hỏng chuyện lớn của tôi, bà thật là đáng chết!
Lâm Tịch giơ tay chữ V với Hạ Thiên Tư: "..."
Hạ Thiên Tư hận điên lên rồi.
Hạ Tường vừa đến, Hạ Thiên Ý liền biết mục đích chuyến này của mình ngâm nước nóng.
Hắn lặng lẽ kéo góc áo Hàn Tố Mai một chút: Kế hoạch phá sản, chạy mau.
Bên kia Lâm Tịch vẫn bổ sung: "Chuyện này tôi nghe con gái tôi nói, mặc dù cô ta không cho tôi nói với mọi người, thế nhưng tôi cảm thấy vẫn phải nói cho mọi người biết, chuẩn bị sớm thì tốt hơn, về phần có phải thật vậy hay không, cuối năm tự nhiên thấy rõ ràng."
Thấy chị Hồ không giống như nói đùa, tăng thêm cô con gái kia của chị ấy đã bị rất nhiều người nhận ra chính là người mua nhà với giá cao, độ tin cậy của tin tức này lập tức được nâng cao rất nhiều.
Người thành phố ai cũng sẽ không có việc gì chạy tới đây mua hai căn nhà trong khoảng thời gian ngắn?
"Chị Hồ, chị nói là sự thật? Vậy có phải chúng ta có thể lấy được rất nhiều tiền bồi thường hay không?"
"Ai nha, nếu là thật cũng quá tốt rồi! Chỉ riêng khoảng sân rộng kia của nhà chúng ta, như thế nào cũng có thể đổi một căn hộ ở thành phố."
Người Hoàng Khê cốc lao nhao, lập tức đem chuyện vừa rồi quên sạch sành sanh.
Hạ Thiên Ý mang theo Hàn Tố Mai lê từng bước một ra khỏi đám người, đang định bôi dầu vào lòng bàn chân, chỉ nghe một tiếng hét lớn truyền đến: "Hạ Thiên Ý con rùa khốn kiếp kia, mày chết đi đâu vậy?"
Một tiếng rống long trời lở đất của Lâm Tịch làm cho ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung đến trên người Hạ Thiên Ý.
Chuồn êm bị bắt, khuôn mặt Hàn Tố Mai sung huyết như quả cà tím, cô ta khinh thường nói với Lâm Tịch: "Người đàn bà này, tại sao bà lại thô tục không chịu nổi như vậy?"
"Ba ba, nhữ muốn hướng phương nào? (con rùa kia, mi muốn chạy đi đâu)" Lâm Tịch biết nghe lời phải.