Lâm Tịch cảm thấy với trạng thái hiện tại của người ủy thác, chịu không được bất kỳ một chút gió thổi cỏ lay gì, cho nên tái giá là chuyện không thể nào.
Nhưng người là động vật quần cư, không phải ai đều có thể ẩn cư sống một mình, nhất là Hồ Diễm Phân một người đặc biệt không có cảm giác an toàn như vậy, đây cũng là nguyên nhân Lâm Tịch còn có thể nhẫn nhịn người nhà họ Hạ, cô muốn chọn một người coi như có lương tâm, đợi cô đi rồi bồi bạn Hồ Diễm Phân.
Cho nên khi Triệu Tú Lan hỏi Lâm Tịch có thể nói ra nguyên nhân cô ấy đột nhiên chuyển biến tốt đẹp hay không, Lâm Tịch ngầm cho phép.
Hạ gia không có người nào tốt, vậy cô sẽ tìm cho người ủy thác vài người bạn nói chuyện hợp ý, dù sao những người này có khả năng sẽ trở thành hàng xóm tương lai vào ở những ngôi nhà mà nhà đầu tư cung cấp.
Lúc này nhảy múa ở quảng trường mặc dù không có mọc lên như nấm như sau này, nhưng cũng đã bắt đầu nở rộ.
Già trẻ lớn bé tất cả đều phù hợp, thành thị hay nông thôn đều tùy ý.
Tại Hoàng Khê cốc vốn có một đội Ương ca người cao tuổi, về sau bị "Sự kiện thể thao Hồi Xuân" thay thế.
Chẳng qua theo những người tham dự đã kiên trì được hơn một năm nói, cũng không có trông thấy hiệu quả gì, ngược lại lượng cơm ăn quả thật tăng lên.
Dần dà người đi cũng càng ngày càng ít, có người liền đề xuất vẫn là múa Ương ca đi.
Kết quả mấy người phụ trách đã hành động một cách ngu ngốc, người tham gia cũng chỉ bằng một nửa so với trước đây.
Nghe nói họ đều đến nhà cô giáo Hồ mới mua nghe giảng bài, khó khăn lắm mới lấy được quyền sử dụng quảng trường nhỏ, trong đầu người phụ trách đội Ương ca lập tức hiện ra một hình thức bán hàng xấu xa nào đó, thế là quả quyết gọi điện thoại báo cảnh sát.
Chú cảnh sát trông thấy, lại là một đám cụ ông cụ bà mỗi người một cái bồ đoàn, đều đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, không nhúc nhích, mặt mũi tràn đầy biểu cảm say mê.
Không đợi cảnh sát nói chuyện, đám cụ ông cụ bà lại "Phần phật" vây quanh một cụ bà nhìn chừng năm mươi tuổi có khuôn mặt tao nhã và tán thưởng bà ấy.
"Cô giáo quả nhiên lợi hại!"
"Chị Hồ đúng là thần, thế mà có thể biết thân phận người đến!"
Có người trông thấy dáng vẻ kinh ngạc của đám cảnh sát, liền giải thích nói: "Cô giáo đã sớm biết các người tới, các người còn chưa vào cổng thì bà ấy đã nói có một đám người đến rồi, có chừng mười mấy người, đi về phía sân chúng ta."
Chẳng lẽ không phải quần chúng báo cáo nhân viên bán hàng đặc biệt nào đó, lại là bà cốt lừa dối người?
Truyền bá phong kiến mê tín, này còn chịu nổi sao?
Các chú cảnh sát đang muốn chuẩn bị đem người mang đi, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi nói: "Cô giáo Hồ nói thật chuẩn, các chú cảnh sát nhân dân này còn không phải là người chính khí đầy người sao?"
Hóa ra, những này người vừa nghe nói có nhiều người chạy đến cái sân này, liền nghĩ báo cảnh sát hoặc là về nhà tìm mấy người trợ giúp đến, kết quả cô giáo Hồ nói, không cần kinh hoảng, những người đến này đầy người chính khí tuyệt đối không phải người xấu ức hiếp lão bách tính chúng ta.
Bọn cảnh sát: ⊙▽⊙
Nhưng nếu cho rằng nói hai câu hữu ích thì chúng tôi sẽ bỏ qua, vậy thì ngươi quá ngây thơ.
Các chú cảnh sát dùng giọng điệu nói chuyện phiếm hỏi những người ngồi trên bồ đoàn kia: "Tham gia tĩnh tọa bao lâu rồi? Trong thời gian này cô giáo Hồ có từng bảo mọi người mua thứ gì không?"
"Mua rồi, mua rồi!" Một cụ bà mập mạp cả người cao một mét năm, vòng eo cũng là một mét năm trả lời: "Cô giáo bảo tôi mua trà khổ đinh phối hợp tu luyện, trong hai mươi ngày ngắn ngủi thể trọng của tôi thế mà giảm năm cân, hơn nữa huyết áp cũng hạ xuống không ít, nghe nói còn kháng ung thư phòng ung thư nữa đấy, hàng đẹp giá rẻ, các nhà thuốc Đông y, tiệm trà cũng có bán."
Cảnh sát Vương thể trọng hơn một trăm bảy mươi cân đột nhiên tâm tình không tốt lắm, cho nên đây chính là nguyên nhân bà nhìn chằm chằm vào tôi mà nói sao?
Những cụ ông cụ bà kia đều lao nhao giới thiệu, hầu hết mỗi người đều bị đề nghị mua đồ, nhưng mẹ nó hầu như đều là các nhà thuốc Đông y cũng có bán, thậm chí còn có rau dại trên núi, cây nông nghiệp trong ruộng.
Hơn nữa nghe những người kia nói chắc như đinh đóng cột, thật sự có không ít người bệnh mãn tính sau khi "Tu luyện" thì triệu chứng giảm bớt.
Mấy người phụ trách đội Ương ca chờ ngoài cổng Hồ gia vừa thấy cảnh sát ra tới, lập tức tha thiết hỏi: "Đồng chí cảnh sát, nghe nói các người phá huỷ một cứ điểm tụ chúng tiêu thụ hàng phi pháp, phải không?"
Chú cảnh sát nhìn bọn họ ý vị thâm trường nói: "Cũng không có, bên trong đang tụ chúng tu tiên, việc này do Trương Bách Nhẫn quản, chúng tôi không quản được."
Mấy người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ngay cả cảnh sát đều mặc kệ không được, Trương Bách Nhẫn có thể quản, vậy Trương Bách Nhẫn này rốt cuộc là người thế nào?
Về sau một đoạn này bị người báo cho Lâm Tịch, cô giáo Hồ đã trở thành chuyên gia thể dục tại Hoàng Khê cốc cuối cùng giải hoặc cho mọi người: "Trương Bách Nhẫn là một nhân vật rất lợi hại, vị in trên tiền giấy do ngân hàng thiên địa phát hành, chính là Trương Bách Nhẫn."
Cụ bà mập mạp bừng tỉnh đại ngộ: "Chính là.. Ngọc Hoàng đại đế?"
Đám người cười đến ngã trái ngã phải.
Hạ Thiên Tư lần nữa đi vào nơi này của Lâm Tịch, chính là sau khi được chú cảnh sát phê chuẩn, đội ngũ ở nơi này của Lâm Tịch càng thêm lớn mạnh.
Nhìn thấy người ra ra vào vào trong nhà, tâm tình Hạ Thiên Tư lập tức không tốt.
Mỗi ngày chiêu nhiều người như vậy, trong nhà làm giống như sở giới thiệu hôn nhân, những người kia đều vây quanh bà già kêu cô giáo gì đó, bà ta ngay cả tiểu học đều không có tốt nghiệp thì biết cái gì?
Đúng là lầm lỡ con người ta.. Cha mẹ.
"Mẹ, về sau không có việc gì đừng kêu mấy ông già bà già này tới nhà, phiền chết người. Lại nói, tôi còn nghĩ không có việc gì tới nơi này nghỉ cuối tuần đấy." Đám người tản đi, Hạ Thiên Tư quen cửa quen nẻo vào phòng, bắt đầu giận trách Lâm Tịch.
Lâm Tịch trợn trắng mắt: "Tôi cũng là một thành viên trong đám người già đó đấy, cô không phải càng phiền? Cô ở đây có hai căn nhà cơ mà, muốn ở chỗ nào thì ở chỗ đó. Nếu như vui vẻ, nửa đêm đầu cô ngủ lại một nhà, nửa đêm sau cô đi một nhà khác cũng không ai quản, sao phải chạy tới chỗ tôi tìm ngột ngạt?"
"Bà và bọn họ không giống nhau, bà là mẹ tôi mà! Mẹ, bà ngược lại giúp tôi hỏi thăm một chút, nhà ai chịu bán nhà cửa, càng rẻ càng tốt."
Hiện giờ Hạ Thiên Tư gọi Lâm Tịch là mẹ đã thành thói quen, so với ả đàn bà ghê tởm trong nhà kia, cô ta tình nguyện gọi bà già này một tiếng mẹ.
"Đừng để tôi vì cô bận rộn, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi. Hạ Thiên Tư, cô có coi tôi là mẹ hay không, cô có xem chính mình là con gái tôi hay không, trong lòng cô rõ ràng, đừng làm mấy chuyện này với bà đây. Không có việc gì mời cút, đừng tự tìm phiền phức."
Hạ Thiên Tư vốn còn muốn trông cậy vào Lâm Tịch giúp cô ta mua mấy căn nhà giá rẻ, ai biết bà già nói chuyện với cô ta không có chút khách khí nào như vậy.
Đây là triệt để thả bay bản thân.
Cô ta lạnh lùng nhìn Lâm Tịch một chút, ném ra quả bom nặng ký: "Ba tôi và ả đàn bà kia sắp ly hôn rồi, dưới sự khuyên bảo của tôi đã đối với bà hồi tâm chuyển ý, chẳng lẽ bà không nghĩ lại trở lại trong nhà, người một nhà chúng ta một lần nữa cùng nhau sinh hoạt sao?"
Bà ta thích ba nhiều cỡ nào, sau khi Hạ Thiên Tư lớn lên mới từng chút từng chút một nhận ra.
Chỉ có yêu mới làm cho một người phụ nữ trở nên hèn mọn như thế, chiều theo như thế.
Thậm chí lúc lão ba đề nghị ly hôn, người phụ nữ này khóc mấy ngày mới đồng ý, hơn nữa không có nói ra bất kỳ yêu cầu gì, bao gồm quyền nuôi dưỡng bọn họ.
Cô ta cũng không tin, biết là cô ta thuyết phục lão ba cùng với bà ta gương vỡ lại lành, bà già còn không cảm kích rơi nước mắt đồng thời ngoan ngoãn đem căn nhà này thưởng cho cô ta?
"Sống theo cách mình mong muốn không gọi ích kỷ, yêu cầu người khác sống theo cách mình muốn mới gọi là ích kỷ, lấy được quyền nuôi dưỡng cô chính là Hạ Tường, cô có thể đi yêu cầu ba cô, nhưng cô không có tư cách tới nơi này của tôi khoa tay múa chân! Kể từ ngày Hạ Tường ly hôn với tôi, ông ta coi tôi là vật hi sinh, tôi coi ông ta là kẻ đã chết, chúng tôi cả đời không qua lại với nhau!"
Lâm Tịch triệt để tuyệt vọng rồi, đứa con gái này đối người ủy thác ngoại trừ lợi dụng chỉ còn xem thường cùng căm hận.
Thế nhưng Hồ Diễm Phân cũng chưa từng làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với Hạ Thiên Tư.
Xem ra cho dù là trùng sinh, đồ khốn nạn cũng vẫn như cũ là đồ khốn.
Trên mặt Lâm Tịch là vẻ nghiêm túc chưa bao giờ có: "Cô ở đây mua phòng ốc không được lấy danh nghĩa của tôi, nếu không tôi sẽ đem tin tức kia truyền cho tất cả mọi người đều biết! Về sau cũng không cần tìm bất kỳ lý do gì đến quấy rầy tôi, trông thấy loại người như cô chỉ làm tôi buồn nôn, hiện tại mời cô lăn ra khỏi nhà tôi!"