Thanh tú và mềm mại giống tên cô bé, đôi mắt to đen như quả nho nhìn Lâm Tịch dường như có thể khiến lòng người mềm nhũn, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, luôn dụ hoặc người ta đi niết một cái hoặc là cắn một cái, bím tóc mềm mượt đen bóng buộc dải lụa nhỏ.
Quần áo trên người trông cũng không phải hàng rẻ gì, nhưng đoán chừng vài ngày rồi chưa thay giặt, bẩn thỉu, đôi giày bông vải trên chân cũng sắp nhìn không ra màu sắc ban đầu rồi.
Cô bé chỉ có sáu tuổi này có tuổi thơ phức tạp, Lâm Tịch nghe được đau lòng một hồi.
Từ trong lời nói ngẫu nhiên của cô bé, Lâm Tịch biết tuổi thơ sống đầu đường xó chợ của đứa bé này.
Mẹ cô bé hẳn là một người phụ nữ có nghề nghiệp không mấy hào quang, không ai biết cha Mạnh Kiều là ai, Mạnh là họ mẹ.
Vào lúc hai tuổi, Mạnh Kiều bị mẹ mình đưa đến nhà bà ngoại nuôi dưỡng, mẹ cô bé sẽ đúng hạn gửi tiền sinh hoạt cho hai bà cháu.
Lúc hơn ba tuổi, mẹ cô bé gửi cho bà ngoại hơn bảy vạn, sau đó chết trong một thành phố vô cùng phồn hoa nào đó tại quốc gia này, tương tự người ủy thác, đều là tự sát.
Kết quả bà ngoại biết được tin tức này, dưới cơn đau buồn, chưa tới một tháng, cũng buông tay rời khỏi nhân gian.
Thế là đứa bé đáng thương này cùng bảy vạn tệ kia lại cùng nhau đến nhà cậu mợ ở đây.
Loại ngoại ô giống Hoàng Khê cốc này, nông dân đều ít đến thương cảm, thân thể mợ cũng không tốt lắm, cậu thì làm bốc vác, ngày ngày ở chợ đầu mối bốc vác rau quả lên xe, dỡ hàng, vác bao cho người ta kiếm chút tiền vất vả.
Kỳ thật cậu mợ đối đãi với cô bé rất tốt, nhưng nhà mình cũng có hai đứa bé, tăng thêm mợ ốm đau lâu dài, cho nên mới bỏ bê quản lý Mạnh Kiều.
Dạng thôn nhỏ này không có bí mật gì có thể nói, thế là "Con hoang" liền thành một cái tên khác của Mạnh Kiều.
Lâm Tịch cũng hiểu rõ vì sao Mạnh Kiều thà rằng bị đánh cũng không chịu mang theo những đứa bé kia cùng đi.
Cô bé hẳn là..
Xem cô như bà ngoại của mình.
Đây là của tôi, chỉ riêng một mình tôi, các người ai cũng không cho phép nhúng chàm.
Lâm Tịch không khỏi buồn cười, du͙ƈ vọиɠ độc chiếm của trẻ con hóa ra cũng rất đáng sợ.
Mà Lâm Hổ Tử nắm chặt bím tóc của cô bé hẳn là cảm thấy Mạnh Kiều rất đáng yêu mới làm như vậy.
Cách biểu đạt yêu thích của đám trẻ con luôn khác biệt với người trưởng thành.
Loại nhận biết này là kết luận Lâm Tịch đưa ra lúc mấy đứa nhỏ kia đến nhà cô ăn bánh quy.
Lâm Tịch mua rất nhiều đồ điện gia dụng, trong đó chế tác mỹ thực chiếm một bộ phận rất lớn, chủ yếu là vì để cho Hồ Diễm Phân dùng gϊếŧ thời gian.
Còn có một bộ máy tính, cũng là vì có thể làm cho bà ấy quen thuộc các loại thao tác, mạng internet đã là một loại hình thức giải trí không thể thiếu ở thời đại này.
Còn có lượng lớn sách vật lý, từ điển, từ điển anh hán, từ điển thành ngữ..
Lâm Tịch cảm thấy, đọc sách là một sở thích rất tốt, chẳng những có thể vượt qua thời gian nhàm chán, còn có thể tu thân dưỡng tính, khoáng đạt tầm mắt.
Đợi đến tương lai nơi này di dời, Lâm Tịch chuẩn bị sau khi lấy được tiền bồi thường sẽ mua một căn nhà thích hợp trước, tiền còn lại thì tiết kiệm một phần, thừa dịp thân thể khỏe mạnh, không có việc gì thì đi ra ngoài nhiều một chút.
Mặc kệ đến vị diện nào, du lịch và đồ ăn ngon mãi mãi đều tốt nhất trong lòng Lâm Tịch.
Kỳ thật phải nói là hầu hết mọi người đều thích hai chuyện đi.
Từ khi cô giáo Mạnh đi vào, Lâm Tịch phát hiện cô lại có thể làm thêm vài chuyện.
Cô thích làm nhiều loại điểm tâm nhỏ cùng đồ uống cho bọn nhỏ, sau đó bưng một ly trà xanh, lạnh nhạt mỉm cười nghe những lời trẻ con đó, dường như ngay cả chính mình đều trở nên bừng bừng sức sống.
Dần dà, trẻ con ở gần đó cũng bắt đầu thích đến nơi này của bà nội Hồ chơi.
Bởi vì con cháu nhà mình thường xuyên chạy tới nơi này của Lâm Tịch ăn nhờ ở đậu, bắt đầu có người hôm nay đưa chút đồ ăn, ngày mai cầm con cá, sân nhà vốn cô tịch, dần dần có thêm chút nhân khí.
Người thường xuyên đến đều được Lâm Tịch nói cho bọn hắn, nếu có người đến mua nhà, không ngại đòi thêm mấy vạn, nhưng tuyệt đối đừng nói là cô nói.
Có người âm thầm buồn cười, bà lão là người không tệ, nhưng chắc là tuổi tác đã cao, đầu óc đều hồ đồ rồi.
Nhà ở quả thật là đang tăng giá, chẳng qua đó là nội thành, loại ngoại ô xa xôi giống bọn họ chỉ có thể theo giá hàng chậm chạp gia tăng một ít, muốn thêm mấy vạn, vậy đơn giản là đang nói đùa.
Lâm Tịch đi qua nhiều vị diện như vậy, phát hiện thường thường đám người sinh hoạt tại tầng dưới chót nhất, luôn có thể duy trì một phần thuần phác cùng cảm ơn, càng là bò cao, mới càng quen thuộc ngươi lừa ta gạt, sẽ đem người khác đều nghĩ đến đặc biệt phức tạp.
Mợ Mạnh Kiều đã từng kéo thân thể bệnh tật đến thiên ân vạn tạ cảm kích Lâm Tịch đã chiếu cố Kiều Kiều nhà cô ấy.
Nói là trong nhà thực sự không chú ý tới được.
Sáu, bảy tuổi chính là thời điểm trẻ con tinh nghịch nhất, cứng rắn nhốt con ở trong nhà ngược lại sẽ tránh khỏi rất nhiều chuyện, nhưng đồng thời cũng bóp chết tuổi thơ đẹp nhất của một đứa bé.
Lâm Tịch biết, người mợ này kỳ thật cũng chịu áp lực không nhỏ, nếu không sẽ không phải giải thích với một bà già vừa chuyển đến như cô.
Nếu như là con ruột của chính mình, chú ý được hay chú ý không được, đều sẽ đúng lý hợp tình mà không cần nói rõ trước bất kỳ ai như thế.
Lâm Tịch nhìn khuôn mặt tiều tụy vàng như nến của Triệu Tú Lan, kỳ thật cô ấy xem như một người mợ có trách nhiệm.
Nguyên nhân chủ yếu khiến cô ấy ốm đau lâu dài là bệnh tim bẩm sinh, tăng thêm dạ dày không tốt, niêm mạc dạ dày thối nát, cũng gần giống Hồ Diễm Phân, mặc dù không phải bệnh trí mạng chân chính, nhưng thượng vàng hạ cám cộng lại, cũng đủ cô ấy uống một bình.
Thế là Lâm Tịch liền hỏi Triệu Tú Lan, có nguyện ý không có việc gì thì cùng cô rèn luyện thân thể hay không, cô cũng là người từng đi qua Quỷ môn quan, bộ bài tập thể dục này là biện pháp một lão trung y truyền cho cô.
Không bắt mạch, chỉ có ôn dưỡng thân thể, hai mươi Đoạn Cẩm rất thích hợp người có thân thể yếu ớt.
Từ sau khi đến Hoàng Khê cốc, Lâm Tịch phát hiện cuộc sống thật sự là quá phong phú.
Trải qua hai mươi Đoạn Cẩm ôn dưỡng kết hợp Lâm Tịch tự mình điều trị, bây giờ triệu chứng khó chịu của cỗ thân thể này đã giảm bớt rất nhiều, hầu như sáng sớm nào Lâm Tịch cũng phải thức dậy dọc theo hướng thượng du suối Ngọc Hoàng đi đến đỉnh Ngọc Hoàng, nơi miễn cường coi như một ngọn núi nhỏ, sau đó lại chậm rãi tản bộ trở về.
Thân thể điều dưỡng tốt rồi, cảm giác gió trong ngày mùa đông cũng sẽ không tiếp tục âm lãnh thấu xương như lúc trước.
Ngày hôm đó, khi từ trên núi xuống, đón mặt trời mới mọc từ phương đông, Lâm Tịch xuyên qua cây cầu cổ kính kia, cảm giác chính mình gần như là khoác một thân hào quang mà về.
Nhưng khi cô trông thấy người chờ ở cổng, tâm tình tốt lập tức quét sạch sành sanh.
Vậy mà là con gái thân ái của cô -- Hạ Thiên Tư!
Thật đúng là âm hồn không tan.
Kỳ thật Lâm Tịch ngược lại là oan uổng Hạ Thiên Tư.
Cô ta cũng không phải là truy tìm Lâm Tịch tìm đến nơi đây.
Hạ Thiên Tư tìm kiếm hợp tác thất bại tại chỗ Lâm Tịch, sau đó nổi giận đùng đùng trở về nhà, ngày hôm sau bỗng nhiên lĩnh ngộ được, cô ta lại phạm ngu xuẩn.
Hạ Thiên Ý có thể lừa bà già thế chấp nhà ở đi vay, chính mình không phải cũng có thể sao? Huống hồ Hạ Thiên Ý là lừa bán, mà Hạ Thiên Tư cô ta thế nhưng là thật tâm thực lòng đến hợp tác phát tài.
Kết quả cô ta lại đi tìm bà già kia, lại phát hiện phòng trọ người đã đi nhà trống!
Bà già đã trốn đi, Hạ Thiên Tư cũng không biết làm sao, đành phải về nhà tìm cha già, khóc lóc om sòm lăn lộn, cuối cùng vì buộc lão ba lấy tiền cho cô ta, thậm chí yêu cầu có đãi ngộ giống Hạ Thiên Ý, những lời như làm cha mẹ không thể trọng nam khinh nữ đều nói ra.
Nhìn ánh mắt thất vọng của lão ba, trong lòng cô ta không đành lòng chớp mắt là qua, đau lòng luôn là chuyện khó tránh khỏi, hiện tại ba đối với con thất vọng, tương lai con trai bảo bối của ba cùng với vợ ba sẽ càng làm cho ba thất vọng.
Thành công lấy được ba mươi vạn từ trong tay ba cộng thêm hai mươi vạn tiền đồ cưới ông ấy chuẩn bị cho mình, vả lại tăng thêm tiền của chính mình, Hạ Thiên Tư tổng cộng có hơn bảy mươi vạn.
Cô ta tính toán một chút, chỉ cần chính mình đưa ra giá cả vừa đủ, cũng không tin đám chân đất kia còn không chịu bán nhà.
Kết quả chờ cô ta thật sự đi vào Hoàng Khê cốc, mới phát hiện mọi chuyện hoàn toàn không phải đơn giản như cô ta nghĩ!