Lâm Tịch thực sự không nghĩ tới, tại thời điểm cô chuẩn bị dọn nhà, phòng trọ đơn sơ thế mà nghênh đón vị khách thứ hai.
Nhìn thiếu nữ cao gầy trắng nõn hơi ngẩng đầu ngoài cửa, Lâm Tịch đột nhiên cảm thấy thực buồn cười.
Trong đôi mắt phượng hẹp dài của thiếu nữ này lộ ra tia không kiên nhẫn, đẩy Lâm Tịch một cái rồi đi thẳng vào phòng, một tay bịt miệng mũi, một tay không ngừng vẩy ở trước mặt giống như muốn phủi đi mấy thứ dơ bẩn nào đó.
Bởi vì che miệng, lời nói ra cũng có chút mơ hồ không rõ: "Bà sống ở loại địa phương này?"
"Thật ra tôi cũng muốn vào ở trong Nam Hải, nhưng người thân không thể trông cậy vào, bà đây không có cái mệnh đó!"
Chỗ ta ở không tốt, nhưng ta cũng không có mời mi tới?
Không mời mà tới, còn bày ra vẻ mặt ghét bỏ như thế!
Mẹ nó!
A phi!
Lâm Tịch mắng xong mới miễn cưỡng nhớ tới, rất không may, hiện giờ nhân vật cô đóng vai hình như vừa bị chính mình chào hỏi qua.
Vị mới đến này chính là Hạ Thiên Tư con gái duy nhất của Hồ Diễm Phân.
Lâm Tịch nghĩ mãi mà không rõ, ngày đó rõ ràng vị này bày ra bộ dáng rất xem thường cô, về sau coi như biết bị cô ta xưng là "Ăn mày" thật ra là mẹ ruột của cô ta, người ta cũng không có ra ngoài liếc nhìn cô một cái.
Như vậy hôm nay tự nhiên cũng sẽ không đến cùng với cô nhận thân, rồi cùng nhau ôn chuyện đúng không?
"Sao bà lại nói chuyện khó nghe như vậy?" Hạ Thiên Tư quệt miệng liếc nhìn bài trí trong phòng, trong nhà không có một món đồ nào có thể xứng với bộ quần áo cô ta mới mua hơn một ngàn tệ này, dứt khoát ôm cánh tay trực tiếp đứng đi.
"Muốn nghe lời dễ nghe, cô lên cầu vượt đi, mặc kệ là coi bói hay là muốn cơm, nói chuyện đều rất êm tai, chẳng qua đều cần phải trả tiền." Giọng điệu cô ta không tốt, Lâm Tịch cũng không có kiên nhẫn đóng vai mẹ con tình thâm với cô ta.
Ký ức thuộc về người mẹ ruột này trong đầu Hạ Thiên Tư đã mờ nhạt đến không còn một mảnh, trải qua những đau khổ kia, hiện tại cô ta chỉ cảm thấy dường như đã qua mấy đời.
Chẳng qua là trong những mảnh vỡ đã ố vàng kia, người mẹ này đã từng co quắp chịu đựng, một khi xúc phạm đến điểm mấu chốt của bà ấy, thì bà ấy sẽ lải nhải không ngớt giày vò đến trời đất mù mịt, nhưng từ trước tới giờ đều không bắt được trọng điểm, diễn đạt không rõ, khi nào thì ngôn từ trở nên sắc bén như vậy rồi?
Thật chẳng lẽ chính là ứng với câu nói kia: Cũng không phải là tôi không muốn làm thục nữ, là cuộc sống bức tôi thành người đàn bà chanh chua?
Nghĩ đến mục đích cô ta đến đây hôm nay, Hạ Thiên Tư cưỡng chế xúc động quay người rời đi, tự hạ thấp tư thái mỉm cười thân thiện với Lâm Tịch.
"Tôi biết anh cả hố bà, nhưng bà cũng không cần một hồi rắn cắn chân, một năm sợ giẫm cỏ như vậy, đối với người nào đều tựa như phòng cướp, không phải ai cũng thất đức giống như anh ta."
Trong giọng điệu và ánh mắt Hạ Thiên Tư đều mang theo vẻ xem thường, Lâm Tịch biết đây cũng là cảm xúc đối với Hạ Thiên Ý.
Đối mặt Hạ Thiên Tư yếu thế, Lâm Tịch cũng không cảm kích chút nào, đây đều là mặt hàng vô sự không đăng tam bảo điện: "Tôi đây có thể cho rằng cô không thiếu đạo đức, cô không có bất kỳ mục đích nào khác, chẳng qua là thuần túy đến thăm tôi người mẹ bị các người vứt ra xa giống như vứt nước mũi hay không?"
Sắc mặt Hạ Thiên Tư biến đổi, đối mặt bà lão không biết thời thế như thế, sự nhẫn nại của cô ta cũng đã sắp đạt tới cực hạn.
Không phải bà mẹ nào cũng xứng làm mẹ.
Ngay cả bài tập lớp hai tiểu học người mẹ này đều không có cách nào kèm cô ta, hỏi cái gì cũng không biết, chưa bao giờ dẫn bọn họ đi công viên đi sân chơi chơi đùa, trong thức ăn tăng thêm mấy miếng thịt băm, mua một con cá chép đều coi là cải thiện cuộc sống.
Nếu như không phải ba ba nhiều lần xác nhận, Hạ Thiên Tư quả thực cảm thấy bọn họ đều là nhận nuôi.
Đến nay cô ta còn nhớ rõ chuyện bởi vì mặc đồ lót có miếng vá đi vệ sinh, bị bạn nữ đi cùng phát hiện, sau đó bị toàn bộ bạn học chế giễu.
Lần đó cô ta khóc cả ngày, từ ngày đó trở đi, cô ta quyết định, sẽ không đi gọi người phụ nữ này một tiếng mẹ, bởi vì bà ta mang cho chính mình, chỉ có sỉ nhục!
"Bà không cần phải kẹp thương đeo gậy như thế, Hạ Thiên Tư tôi tự hỏi không có chỗ nào có lỗi với bà." Nhớ lại đoạn chuyện cũ làm cô ta xấu hổ kia khiến gương mặt vốn trắng nõn của Hạ Thiên Tư càng thêm không có chút huyết sắc nào.
Vẻ mặt vô cùng uất ức này!
"Tôi tự hỏi cũng không có chỗ nào có lỗi với cô!" Lâm Tịch hoàn trả nguyên thoại: "Có việc thì nói, không có việc gì mời cút, bà đây bận bịu cả ngày rất mệt mỏi, muốn ngủ một giấc."
Đối mặt với vẻ mặt như thế của bà lão này, toàn bộ uất ức Hạ Thiên Tư tích tụ nhiều năm đều dồn hết ra ngoài: "Bà từng quan tâm chúng tôi sao? Bà đã làm tròn bổn phận và trách nhiệm của một người mẹ chưa?"
A!
Lâm Tịch không những không giận mà còn cười: "Tôi là để cô lạnh hay là để cô đói rồi? Từ nhà trẻ đến tốt nghiệp tiểu học, là ai gió mặc gió, mưa mặc mưa đến trường đón cô tan học? Trong nhà hầm xương sườn lúc nào không phải là các người ăn thịt tôi húp nước? Bà đây không làm tròn bổn phận của mình? Xin hỏi Hạ đại tiểu thư, từ lúc cô sinh ra đến khi tôi và Hạ Tường ly hôn mấy ngày đó là đớp cứt mới lớn lên khỏe mạnh như vậy?"
"Bà.. Thô tục, không văn hóa!" Sắc mặt Hạ Thiên Tư vốn trắng bệch hiện tại tức giận đến đỏ tía.
"Cô còn trông cậy vào một người mù chữ có thể cao nhã? Làm phiền cô ra ngoài nhớ đóng cửa giúp tôi, cám ơn!" Lâm Tịch cũng không nói nhảm với cô ta nữa, đi thẳng tới trước giường chuẩn bị nằm xuống.
Trông thấy bộ dáng lưu manh khó chơi này của cô, Hạ Thiên Tư có chút há hốc mồm.
Cô ta xưa nay không biết, người phụ nữ quê mùa vốn bị cô ta xem thường này, lại có thể khiến cô ta - một người được nhận giáo dục cao đẳng á khẩu đến không trả lời được.
Người già tinh, ngựa già gian xảo, thỏ già ưng khó bắt, lời này thật đúng là một điểm không sai.
Nghĩ đến kế hoạch của mình, cũng phải có tiền mới có thể thực hiện, muốn xử lí ả hồ ly lẳиɠ ɭơ không có liêm sỉ trong nhà, cô ta thật sự chỉ có nhẫn nại!
"Bà đừng ngủ, chúng ta nói chuyện nghiêm túc." Hạ Thiên Tư đem tư thái lại hạ thấp xuống một chút.
Lâm Tịch không nói gì nữa, dù sao là ngươi dùng thái độ gì đối ta ta liền dùng thái độ đó đối với ngươi, hiện tại cô cảm thấy rất may mắn, nhiệm vụ của người ủy thác không phải vãn hồi người nhà của mình, bởi vậy không cần uất ức bản thân đi đối mặt ba tên sói mắt trắng này.
Con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo.
Hồ Diễm Phân quả thật có rất nhiều chuyện đều làm không tốt, thế nhưng bà ấy đã cố gắng hết sức.
Bà ấy đúng là keo kiệt, thế nhưng phàm là trong thức ăn có một chút thức ăn mặn, đều là lưu cho bọn nhỏ và Hạ Tường, hàng năm mua bộ đồ mới cũng đều mua cho bọn nhỏ cùng Hạ Tường trước, bà ấy thì là có thể tiết kiệm liền tiết kiệm, có thể bỏ qua liền bỏ qua.
Bà ấy không biết ăn mặc, không giỏi ăn nói, càng không có cách giảng giải bài tập và những khó khăn trong cuộc sống cho bọn nhỏ, thậm chí bà ấy có thể có tội lỗi chồng chất và khuyết điểm, thế nhưng bà ấy không có chỗ nào có lỗi với cái nhà này.
Ở góc độ của Hồ Diễm Phân, bà ấy thật sự cố gắng làm tốt nhất.
Nhưng cuộc sống chính là như vậy, không được làm cái này, không cực khổ thân này, ngươi ngồi trên bồn cầu liều mạng cố gắng, cuối cùng nhận được có khả năng cũng chỉ là cái rắm!
Trong khoảng thời gian này, Lâm Tịch ngoại trừ tranh thủ luyện tập hai mươi Đoạn Cẩm đồng thời bắt đầu tay điều trị thân thể Hồ Diễm Phân, cũng bớt thì giờ hiểu rõ một chút chuyện cũ năm xưa.
Cũng như Hồ Diễm Phân không phải một người vợ hợp cách, Hạ Tường cũng không thể coi là một người chồng tốt, cho nên đoạn hôn nhân thất bại này, hai bên đều có trách nhiệm.
Mà Hồ Diễm Phân kỳ thật cũng không có oán hận Hạ Tường, điểm này có thể nhìn ra từ tâm nguyện của bà ấy, tức là không nghĩ vãn hồi, cũng không nghĩ trả thù.
Hồ Diễm Phân cũng không có trách ba đứa con của bà ấy, nhưng vấn đề là ba đứa bé này cũng không có tư cách gì đến chỉ trích bà ấy người mẹ này đi.
Hạ Thiên Tư thấy Lâm Tịch chỉ cởϊ áσ khoác treo ở trên vách tường ố vàng, sau đó an tĩnh ngồi ở mép giường, biết bà ấy đang chờ câu sau của mình.
"Tôi là.. Tới tặng cho bà một cơ hội phát tài." Hạ Thiên Tư hắng giọng nói.