Người ủy thác Hồ Diễm Phân có thể nói là một người đáng thương khổ từ nhỏ đến già.
Ngay lúc tuổi đang lớn gặp phải vận động "Ăn ba lạng," một người trưởng thành mỗi ngày chỉ cho ăn ba lạng cơm, trẻ con căn bản ăn không đủ no.
Trong nhà nhiều trẻ con, cha Hồ Diễm Phân vừa lúc là đội viên đội sản xuất chăn nuôi, rơi vào đường cùng đành phải trộm cỏ khô của đội sản suất cho gia súc ăn, lại vụиɠ ŧяộʍ nhặt các loại cao lương có thể ăn như bắp ngô cầm về nhà nấu cháo cho bọn nhỏ uống.
Khi còn bé, mỗi ngày người trong nhà vì miếng ăn mà sống trong nỗi sợ hãi là ký ức khắc sâu nhất thời tuổi thơ của Hồ Diễm Phân.
Điều này cũng trực tiếp khiến bà ấy trở thành người keo kiệt đến tột đỉnh trong miệng người khác trong những năm tháng sau này.
Hồ Diễm Phân trên có anh chị, dưới có em trai em gái, tính cách bà ấy mềm mại, thiện lương lại cần cù, một đầu tóc đen nhánh luôn tết hai bím gọn gàng dùng dây thắt tóc màu hồng buộc lên, quần áo trên người mặc dù đều có mảnh vá, nhưng lại luôn sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, tăng thêm hai má lúm đồng tiền vừa sâu vừa tròn như quả đào mỗi khi cười tươi, là cô gái xinh đẹp làm xiêu lòng bao chàng trai tuấn tú trong thôn mỗi khi nhìn thấy.
Em gái xinh đẹp trong veo như nước thế này tất nhiên cũng thu hút những thanh niên có văn hóa hưởng ứng cuộc vận động "Lên núi xuống nông thôn."
Đám thanh niên chất phác trên núi tự nhiên không chơi lại người trong thành đầy tâm cơ, dưới thế công mãnh liệt mà lãng mạn, Hồ Diễm Phân rất nhanh luân hãm.
Ôm mỹ nhân về chính là một chàng trai tên là Hạ Tường, hai người tự nhiên các loại mong chờ năm tháng tương lai, ưng thuận dắt tay đầu bạc thề non hẹn biển.
Phải nói, lúc này tình cảm Hạ Tường đối với Hồ Diễm Phân là chân thành tha thiết mà thuần túy.
Cho nên về sau trong trào lưu thanh niên trí thức trở lại thành phố, ông ta kêu cha gọi mẹ một phen, khóc lóc om sòm chơi xấu, Hoàng đế thương con trưởng, dân chúng thương con út, hai người lớn nhà họ Hạ không có cách nào, cầu ông nội cáo bà nội, cuối cùng đưa con út cùng thôn cô ở trong mắt cả nhà là "Hồ ly tinh quyến rũ" vào trong thành phố.
Giải quyết vấn đề công việc cho con trai, lại không có cách giải quyết công việc cho con dâu tương lai, Hồ Diễm Phân đành phải mập mờ không rõ ở lại nhà họ Hạ.
Ở thời đại đó, lão đại ca công nhân và đại huynh đệ nông dân đều là giai tầng tương đối được người tôn trọng, nhưng tự do yêu đương ở nông thôn vẫn còn là chuyện lạ, ngược lại cũng không có ai nói cái gì, nhưng nhắc tới cô gái nhỏ này còn chưa kết hôn mà đã đến nhà chồng ở, giọng điệu mọi người đều có chút là lạ.
Hồ Diễm Phân cũng biết bởi vì bà ấy nên cha mẹ mình không biết bị người chọc cột sống bao nhiêu lần, nhưng ai không có thời trẻ tuổi? Ai mà chưa từng làm một con thiêu thân ngu ngốc vì tình yêu, nghĩa vô phản cố nhào đầu mà đi?
Hạ gia nghĩ hết tất cả biện pháp cũng không thể chia rẽ cặp đôi này, mặc kệ khó xử như thế nào, Hồ Diễm Phân đều có thể chống đỡ.
Mặc dù ở nhà, thế nhưng làm việc còn mệt hơn ở nông thôn, một ngày ba bữa, mua thức ăn nấu cơm giặt giũ quần áo, quét dọn vệ sinh, cuối cùng chị cả gả đi nhìn ra lề lối, trực tiếp mang theo con về nhà ngoại ở lại.
Cứ thế ép Hồ Diễm Phân từ trong phòng nhỏ không đến mười mét vuông ra ngủ trên ghế sofa trong phòng khách.
Chẳng những không gian riêng tư bị cướp đi, Hồ Diễm Phân còn tăng thêm nhiệm vụ quang vinh là giặt tã.
Hồ Diễm Phân đã từng nghe chị chồng gọi điện thoại cho người nhà chồng không chỉ một lần, rất lâu sau đó mới hiểu rõ, hóa ra chị chồng nói bảo mẫu nhà mẹ đẻ thuê chính là bà ấy.
Nước mắt và uất ức nhịn hơn một năm rốt cuộc vỡ đê tại thời khắc này.
Hồ Diễm Phân thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về nhà.
Vừa mới nếm thử mùi vị tình yêu, Hạ Tường tất nhiên chết sống không cho phép, lúc này Hồ Diễm Phân mới nói tất cả uất ức trong nhà này,
Kết cục là con trai chiến thắng nước giội đi ra ngoài, chị gái bị hất ra ngoài, Hạ Tường cũng cùng Hồ Diễm Phân chính thức đăng ký kết hôn.
Nhưng là từ đó về sau, chị chồng cũng không có sắc mặt tốt với bà ấy, trong cuộc sống sau này càng không ít lần gây phiền toái cho cho bà ấy.
Kết hôn hơn bảy tháng, đứa bé đầu tiên của Hạ Tường ra đời.
Hạ gia chỉ có một đứa con trai là Hạ Tường, Hồ Diễm Phân đúng là không chịu thua kém, thai đầu tiên liền sinh một nhóc con mập mạp, cha chồng rất hài lòng lấy cái tên: Hạ Thiên Ý.
Người ta thường nói, lão nhi tử, đại tôn tử, là mệnh của ông bà.
Nhà mẹ đẻ bởi vì gả đứa con gái này cho Hạ Tường, đã không có hôn lễ cũng không có lễ hỏi, Hạ Thiên Ý mới được bảy tháng liền sinh ra, đồ đần cũng biết là chuyện gì xảy ra, Hồ Diễm Phân vô luận kết hôn hay là sinh con chẳng khác gì đều là bôi nhọ gia đình, cho nên cũng không người đến chúc mừng.
Con gái lấy chồng xa lại không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, cộng thêm Hạ gia cũng không coi Hồ Diễm Phân cô con dâu tự động đưa tới cửa này ra gì, cho nên cứ việc sinh cho Hạ gia một đứa cháu trai vàng, Hồ Diễm Phân vẫn như cũ không cải thiện được mệnh lao lực.
Sau ba ngày sinh con liền bắt đầu làm việc, giặt quần áo nấu cơm chăm con, mẹ Hạ chỉ làm ra dáng một chút khi có người ngoài ở đó, trên cơ bản tất cả đều do một mình Hồ Diễm Phân làm.
Thai thứ hai là một đôi long phượng thai, Hồ Diễm Phân càng là loay hoay đến đầu bù tóc rối.
Về sau Hạ Tường ở đơn vị biểu hiện ưu tú, được bổ nhiệm thành xưởng trưởng, qua hai năm lại được phân một bộ phòng ở không lớn lắm, lúc này Hồ Diễm Phân mới kết thúc kiếp sống bảo mẫu hầu hạ một nhà ba đời.
Mặc dù nói là khổ tận cam lai, thế nhưng một người mang theo ba đứa bé cũng là mỗi ngày mệt đến eo mỏi lưng đau, tăng thêm sinh thai thứ hai cũng không có kiêng cữ đàng hoàng, toàn thân đều là bệnh vặt.
Thân thể Hồ Diễm Phân ngày càng sa sút, mà sự nghiệp Hạ Tường lại là phát triển không ngừng, đầu óc linh hoạt, lại bởi vì đã từng xuống nông thôn, so với người bình thường thêm một phần khắc khổ và trầm ổn, trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, từ xưởng trưởng lên tới quản lý cuối cùng trực tiếp trở thành giám đốc phân xưởng.
Vì được lãnh đạo đánh giá cao, Hạ Tường có chuyện liền ở đơn vị tăng ca làm việc, không có việc gì cũng sẽ chạy đến nhà xưởng trưởng, quản lý cố gắng biểu hiện, toàn bộ mọi việc trong nhà đều là chuyện của Hồ Diễm Phân.
Đợi đến khi bọn nhỏ lớn lên, lại đến phiên hai người già nhà họ Hạ thay nhau sinh bệnh, Hạ Tường đang tranh cử chức xưởng trưởng với người ta nên căn bản không có thời gian, việc hiếu thuận này tự nhiên cũng do Hồ Diễm Phân làm thay.
Người nhà họ Hạ đều cảm thấy Hồ Diễm Phân là một con mọt gạo tốt số ngồi ăn rồi chờ chết, dù sao cũng là cả ngày ở nhà không hề làm gì, thế là cả hai người già đều giao cho Hồ Diễm Phân chăm sóc.
Đợi đến khi thật vất vả đưa hai người già xuống dưới đi tìm lão Diêm Vương ăn cơm, Hồ Diễm Phân đột nhiên phát hiện, mơ mơ hồ hồ hồ, chính mình đã sắp bốn mươi tuổi.
Sau đó không có dấu hiệu nào, Hạ Tường liền tìm bà ấy nói chuyện ly hôn.
Hạ Tường nói, hai người bọn họ căn bản cũng không thích hợp, vốn là người không cùng một thế giới, những năm này bọn họ hoàn toàn không có tiếng nói chung, khi ông ta gặp khó khăn trong công việc, muốn tìm một người trò chuyện cũng không có, mấy vị lãnh đạo trong xưởng thường xuyên mở tiệc trong nhà chiêu đãi, người khác đều mang theo vợ, thế nhưng ông ta đều không có người mang theo.
Hồ Diễm Phân sững sờ, nói chẳng phải anh có thể mang theo em sao?
Trong ánh mắt Hạ Tường có vẻ ghét bỏ rõ ràng: "Cô soi tấm gương thử xem, người khác đều nói cô là mẹ tôi!"
Hồ Diễm Phân nghe lời cầm tấm gương lên, mới phát hiện tóc trắng xuất hiện trên đầu của bà ấy quá sớm, khóe mắt nếp nhăn thành đống, nếp nhăn khóe miệng cũng như đao khắc rìu đục.
Mà Hạ Tường, lại là dáng vẻ hăng hái.
Bà ấy đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Em gái chải hai bím tóc óng ả đen nhánh, cười lên tựa như nước suối trong vắt trên núi, tại sao đột nhiên liền thành bà lão rồi?
"Cô quá không có lòng cầu tiến, tôi thật sự không ngờ sau khi kết hôn với tôi cô lại biến thành như vậy! Làm sao tôi có thể dẫn cô đi tham gia loại tụ hội cấp cao tại đơn vị được? Các phu nhân của xưởng trưởng, giám đốc tìm cô nói chuyện phiếm, cô nói với người ta cái gì? Một người chỉ biết giặt quần áo nấu cơm, bọn họ sẽ nói tôi mang theo một bảo mẫu!"
Hồ Diễm Phân ngập ngừng nói, bà ấy quả thật cái gì cũng không biết, thế nhưng bà ấy giúp ông ta chăm sóc hài tử, hiếu kính cha mẹ, hầu hạ ẩm thực sinh hoạt thường ngày của ông ta, giúp ông ta giải trừ một ít nỗi lo về sau, như vậy..
Là không cầu tiến sao?
Có lẽ Hạ Tường cảm thấy chính mình nói hơi nặng lời, giọng điệu hòa hoãn nói: "Diễm Phân, tôi biết những năm này cô cũng không dễ dàng, thế nhưng bây giờ tôi đã nhanh chân tiến về phía trước, mà cô vẫn luôn dậm chân tại chỗ, chiếc xe tình yêu này của chúng ta, nhất định sẽ lật xe. Nghe tôi, ly hôn đi!"