Bây giờ tận thế mới bắt đầu còn chưa lâu, sự hiểu biết của mọi người đối với dị năng cũng chỉ là kiến thức nửa vời, ngược lại không có ai yêu cầu những loại hình thuộc tính cổ quái kỳ lạ như ánh sáng, bóng tối, thời gian, không gian.
Chẳng qua dưới sự phổ cập của Ngạo Thiên, mọi người đều biết các kiểu tiến hóa phổ biến.
Thường thấy nhất chính là thức tỉnh từ bản năng của cơ thể người, như lực lượng, nhanh nhẹn, sức chịu đựng.. Ngoài ra còn thức tỉnh một bộ phận nào đó, như tay, chân, đôi mắt tiến hóa.
Còn có dị năng ngũ hành, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Mà phong, lôi, băng biến dị từ ngũ hành thì tương đối hiếm có, hệ tinh thần thần bí càng vô cùng hiếm thấy.
Có người thích hệ phụ trợ, có người thích hệ công kích, thùy thuộc vào lựa chọn của cá nhân.
Chẳng hạn như bác gái phòng bếp thì yêu cầu làm hệ thủy hoặc là tiến hóa hệ lực lượng đều được, thuận tiện cho bà ấy nấu cơm.
Nhưng rất nhiều người trẻ tuổi đều muốn tiến hóa ra loại năng lực biến dị tốt nhất như phong, lôi, băng.
Những người đó vốn là nói giỡn một chút rồi thôi.
Bởi vì người Ngạo Thiên đã từng nói, ba loại năng lực biến dị là không thể kiểm soát được, tỉ lệ xuất hiện ba loại này phải nói là vạn người không được một.
Không nghĩ tới nữ zombie kia thế mà cũng một hơi đáp ứng.
Phối trí thứ như linh dịch đối với Lâm Tịch mà nói thật sự quá đơn giản.
Tài liệu chính là mưa cay cô tích trữ trong không gian.
A Lạp Lôi nói, thật ra mưa này chính là một trận mưa độc, có thể kích phát thuộc tính tiềm ẩn trong thân thể.
Chỉ cần bỏ tinh hạch cần thiết vào khoảng 5ml nước mưa, lại thêm một ít nước sạch thích hợp pha loãng sau đó uống hết là được rồi.
Lâm Tịch càng cảm thấy A Lạp Lôi lai lịch bất phàm, cảm giác vật nhỏ biết còn nhiều hơn A Lê nữa.
Bình thường ngũ hành chỉ cần hai viên tinh hạch cùng màu là được.
Ví dụ: Mộc tại Thanh Long, có màu xanh, cho nên muốn có được thuộc tính mộc, vậy thì dùng hai viên tinh hạch màu xanh; nước tại Huyền Vũ, có màu đen, cho nên cũng là hai viên tinh hạch màu đen. Hỏa là màu đỏ thẫm, kim là màu trắng, đất là màu vàng.
Nếu như muốn có thuộc tính biến dị, thì phải phiền phức một chút.
Chẳng hạn như thuộc tính lôi, cần một viên tinh hạch thuộc tính hỏa cộng thêm một viên tinh hạch thuộc tính thổ, nhưng lại không thể chọn đỏ thẫm và vàng, mà phải chọn hai loại ngũ hành dị biến là màu tím cùng màu trà, như vậy sẽ tương đối dễ dàng có thể nhận được thuộc tính lôi.
Lâm Tịch phàn nàn: Con trực tiếp chừa chút tinh hạch thuộc tính lôi cho mị chẳng phải xong rồi?
A Lạp Lôi bày ra vẻ mặt ngạo kiều: Con chỉ thích đậu đậu lôi nguyên chất, chán ghét mặt hàng thứ cấp đã qua chế biến.
A Lê trung nhị, A Lạp Lôi ngạo kiều, vẫn là Thi Khanh mềm mại đáng yêu nhất.
Vừa nghĩ đến đây, một mũi tên nước "Phụt" phun ra một mặt Lâm Tịch.
Người trong tổ thứ nhất chờ đợi dùng linh dịch tiến hóa cùng với các dị năng giả phụ trách cảnh giới xung quanh cũng kỳ quái nhìn Lâm Tịch đột nhiên trở nên vô cùng "Ướŧ áŧ."
Không thấy trời đổ mưa, vậy nhất định là mệt mỏi.
Cái gọi là đổ mồ hôi như mưa chắc là như vậy đi.
Lâm Tịch: →_→
Đợi đến khi phối trí xong linh dịch dị năng mười người muốn, Lâm Tịch bảo bọn họ hòa với nước sạch dùng là được rồi.
Trên mặt đất xuất hiện một hàng chữ đất: Dị năng thuộc tính ngũ hành chỉ cần tiến hóa thành công liền có thể nhận được, ba loại biến dị phong, lôi, băng tiến cấp thì không nhất định sẽ tiến hóa ra thuộc tính đó, tất cả thuộc tính tiến cấp đều không bảo đảm thành công 100%.
Phía dưới là tám chữ lớn: Sinh tử chưa định, thành bại xem mệnh.
Đặng Húc Luân than thở, đây là một zombie biết làm vè tương đối có phong cách.
Mười người nhìn chữ trên đất, trong lòng tất nhiên là ngũ vị tạp trần.
Trương Hải Sinh tính tình nóng nảy, ngửa mặt lên trời một hơi uống sạch linh dịch, sau đó phát ra một tiếng kêu đau đè nén, tiếp theo sắc mặt đỏ lên, thế mà "Đổ mồ hôi như mưa" rồi.
Lâm Tịch suy đoán có lẽ là đau.
Mưa cay như quả ớt dầm này rơi trên người zombie cô cũng là đau rát, huống chi là uống vào bụng?
Cho dù đã dùng nước sạch pha loãng, chắc hẳn tư vị vẫn thực tiêu hồn như cũ.
Trên đời này, chưa từng việc có không làm mà hưởng, cho dù là có, cũng là trước tất có nhân, sau tất có quả.
Đặng Húc Luân thấy huynh đệ nhà mình như thế, trong lòng lo lắng không thôi, vội hỏi: "Lão Ngũ đây là thế nào?"
Trên mặt đất xuất hiện một chữ "Đau" to lớn.
"Vậy tình huống như vậy cần bao lâu mới có thể chuyển biến tốt đẹp?" Đặng Húc Luân lại hỏi.
Trên mặt đất xuất hiện một chữ càng lớn hơn -- chờ!
Đặng Húc Luân không hiểu sao cảm thấy cô gái này có chút thiếu kiên nhẫn, cho nên anh ta vẫn nên ngậm miệng lại đi.
Những người còn lại cắn răng, cũng đều học dáng vẻ Trương Hải Sinh, cầm linh dịch chia cho mình uống một hơi cạn sạch.
Bên trong kí túc xá truyền ra các loại tiếng kêu khả nghi "Á! Ôi! Trời ơi! Ọe!" Khiến những người đứng chờ bên ngoài đều nghi ngờ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nửa giờ, một giờ..
Trên mặt tất cả mọi người cũng bắt đầu xuất hiện vẻ lo lắng, ngoại trừ nữ zombie vẫn bình chân như vại.
Kỳ thật Lâm Tịch cũng có chút sốt ruột, chẳng qua mặt zombie rất khó thể hiện ra.
Rốt cuộc, gần ba tiếng sau, Trương Hải Sinh đột nhiên mở to mắt, thở dài một cái.
Đặng Húc Luân thấy lão Ngũ cũng không có dấu hiệu zombie hóa, cảm thấy hơi an tâm, nhỏ giọng hỏi một câu: "Lão Ngũ, sao rồi?"
Trương Hải Sinh lật tay một cái, một ngọn lửa nhàn nhạt nhảy lên trong lòng bàn tay anh ta, trên mặt anh ta là vẻ vui sướng không cách nào che giấu, nhưng khóe mắt lại ngấn lệ: "Đại ca, tôi.. Tôi sở hữu dị năng rồi, tôi sở hữu dị năng rồi!"
Trong giọng nói là sự run rẩy không đè nén được.
Nếu như không phải chín người cùng tổ còn nằm hoặc ngồi hoặc ở trạng thái nửa hôn mê, Trương Hải Sinh thật sự hận không thể thoải mái giơ thẳng tay lên trời điên cuồng hô một tiếng: "Tôi cũng sở hữu dị năng!"
Anh ta nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa ra, đi tới cửa đóng cửa lại, sau đó trong hành lang vang lên tiếng bước chân "Cộc cộc" đi xa.
Chỉ chốc lát, bên ngoài truyền đến tiếng anh ta lớn tiếng la lên, hô hào, trong tiếng la kia lại mang theo giọng nghẹn ngào.
Tận thế ngọt bùi cay đắng, trong thời gian ngắn ngủi này anh ta cảm ngộ rất nhiều.
Người chờ bên ngoài trông thấy Trương Hải Sinh quả nhiên đã được như nguyện nhận được dị năng thuộc tính hỏa, giống như được ăn viên thuốc an thần, mấy thiếu niên trẻ tuổi tung anh ta lên trời, trong sân một mảnh vui mừng hớn hở.
Sau đó chín người còn lại cũng lục tục tỉnh lại, không che giấu được vẻ hưng phấn trên mặt, từng người triển lãm dị năng chính mình nhận được.
Chẳng qua nói cũng kỳ quái, Lâm Tịch cảm thấy có thể là tác dụng của nước mưa cay kia, không những linh dịch của mình có hiệu quả, có người dị năng vốn tiềm ẩn trong cơ thể cũng bị kích phát ra.
Chàng trai may mắn này là lão Lục Tôn Nghị, anh ta chẳng những thành công nhận được dị năng hệ kim mình muốn, đồng thời còn có được dị năng không gian hiếm thấy.
Lần này bao gồm mấy dị năng giả phụ trách cảnh giới, tất cả đều mang theo vẻ hâm mộ.
Đúng là người có phúc không cần bận bịu, người vô phúc chạy đứt ruột!
Khi người cuối cùng thức tỉnh, toàn bộ người trong nhóm thứ nhất đều thành công nhận được dị năng, chẳng qua trong hai người muốn dị năng lôi có một người thất bại, thế mà nhận được dị năng thuộc tính thổ, hơi có chút phiền muộn.
Nhưng bất kể thế nào, có luôn mạnh hơn so với người bình thường cái gì cũng không có đi, người này nghĩ nghĩ cũng vui vẻ ra ngoài báo tin vui với mọi người.
Tiếp theo là nhóm thứ hai, nhóm thứ ba..
Lúc tiến hành đến nhóm thứ tư, rốt cuộc phát sinh ngoài ý muốn, một người mở to mắt trực tiếp nhào về phía đồng bạn đang tĩnh tọa bên cạnh.
Chuyện bất ngờ xảy ra, bởi vì ba nhóm trước tiến hóa rất thuận lợi, cho nên nhân viên cảnh giới bao gồm Đặng Húc Luân ở bên trong đều chưa kịp phản ứng.
Mắt thấy người này há miệng rộng chảy nước miếng chuẩn bị gặm người bên cạnh không hề hay biết kia, dù đám người có đi cứu viện, đã là không còn kịp rồi.
"Grào!"
Một tiếng rống to thình lình vang lên, toàn thân zombie ngây thơ kia lắc một cái, cứng ngắc xoay thân thể lại nhìn về phía Lâm Tịch "Grừ" một tiếng, sau đó không còn dám động.
"Đại Chu!"
Có người có quan hệ không tệ với người bình thường bị zombie hóa này, vô thức trầm thấp la lên một tiếng.
Đại Chu kia lại không phản ứng chút nào.
Tình huống không muốn trông thấy nhất vẫn xảy ra!
Đặng Húc Luân giơ tay lên, chuẩn bị bắn ra một ngọn lửa gϊếŧ anh ta, Lâm Tịch lại vươn tay ngăn cản anh ta.