Lúc này, Lâm Tịch cuối cùng cũng đả thông Thủ Thái Dương Tiểu Tràng kinh.
Đầu kinh mạch này, lại được xưng là "Ngũ Quan kinh," bây giờ tuy rằng Lâm Tịch còn cách tai thính mắt tinh rất xa, nhưng tốt xấu đầu không còn giống như tảng đá lớn, bắt đầu có một ít cảm giác đối với ngoại giới.
Biểu hiện rõ rệt nhất chính là khi cô đang vận công, những con chim kia rất ít có thể thả "Phân" tự do ở trên người cô.
Hồi tưởng khoảng thời gian này, mỗi buổi sáng sau khi thu công, kiểu gì cũng sẽ phát hiện một ít phân chim trên đầu, trên người, Lâm Tịch cảm thấy rất chua xót.
Bây giờ con trai chê cô quá thối, dứt khoát ở bên trong phòng tiên thuật, chết sống không chịu ra ngoài.
Lúc trước hoa đại vương thối như vậy, cũng không thấy nó nói một tiếng, tại sao đến lượt ông đây liền ghét bỏ như vậy?
Ranh con chết giẫm, càng ngày càng không đáng yêu.
"Phụt!"
A Lạp Lôi phun lên đầu cô một mũi tên nước, sau đó lại nhanh chóng lùi về bên trong không gian.
Đợi đến khi Lâm Tịch co cánh tay đi bắt A Lạp Lôi, đoán chừng nhóc con này đã nằm ngủ trên ghế trong phòng tiên thuật rồi.
Lâm Tịch không khỏi thất vọng, A Lạp Lôi hiện tại đặt cho mị của nó một cái tên mới "Lâm Mạn Mạn*."
*có nghĩa là Lâm chậm chạp.
Chậm cái rắm á, so với hầu hết zombie ở đây thì mẹ già của con đã có thể được xưng là "Chạy nhanh như gió" được không hả?
Đã phát hiện chính mình còn có thể thong thả tu luyện, Lâm Tịch quyết định vẫn nên nhanh chóng về đơn vị.
Trong khe núi nhỏ này, cô quả thật rất an toàn, nhưng chỉ biết mình ở trong một khe núi cách Trương Gia Điếm gì đó khoảng hai mươi km, còn lại thì hoàn toàn không biết gì cả.
Không ai trong các đồng đội trách cô, nhưng cô cũng không thể thật sự vì giữ được tính mạng mà trốn ở chỗ này chờ người ta đi chém gϊếŧ, liều mạng, sau đó trực tiếp đi ra hưởng thụ thành quả thắng lợi của người ta đi.
Cho dù thật sự muốn như vậy, tối thiểu cũng phải sau khi thân quen với mọi người, lần đầu tiên liền ngồi ăn rồi chờ chết, khuôn mặt mo kia của sư phụ cũng khó nhìn.
Vào một buổi sáng sớm, Lâm Tịch đi dọc theo đường cái chiếc xe việt dã kia đã đi..
Mương nước bốc mùi phía dưới bắt đầu đi về hướng cửa hàng Trương gia.
Với tốc độ hiện giờ, cô tuyệt đối không dám ngang nhiên chạy trên đường lớn, bằng không đợi chờ cô, tất nhiên là một chữ "Chết" viết hoa.
Chuyển hai đầu chân compa, cuối cùng vào lúc trời sắp tối, Lâm Tịch dời đến Trương Gia Điếm.
Người bình thường nhanh nhất có thể đi bộ khoảng bảy cây số trong một giờ, ba giờ liền có thể đi đến Trương Gia Điếm.
Lâm Mạn Mạn dùng hơn tám giờ.
Đồng chí Lôi Phong nói: Một giọt nước chỉ có bỏ vào trong biển rộng mới vĩnh viễn không khô cạn, một người chỉ có thể trở nên mạnh mẽ nhất khi người đó hòa mình vào sự nghiệp tập thể.
Lâm Tịch rất đồng ý với câu nói này.
Nơi này hầu như phố lớn ngõ nhỏ, khắp nơi đều là zombie như cô mờ mịt không mục đích, chậm chạp xê dịch hai chân, thế mà làm cô có loại cảm giác như được trở về với tập thể.
Zombie quả thật là hành động chậm chạp, nhưng cũng có chỗ tốt, đó chính là sức lực rất lớn, điều này Lâm Tịch đã sớm phát hiện được.
Hơn nữa chỉ cần vẫn còn đầu lâu, gãy chi tàn thể gì đó, đối với bọn zombie mà nói, ngoại trừ khiến cho việc hành động không tiện, cũng không có quá nhiều ảnh hưởng.
Hơn nữa, mặc dù zombie thấy người liền gặm, nhưng đây chẳng qua là bản năng thúc đẩy sau khi bị zombie hóa, kỳ thật zombie cũng không cần ăn.
Cho nên một khi bị nhóm zombie vây quanh, đó là một việc vô cùng nguy hiểm.
Trương Gia Điếm là một trấn nhỏ ở nông thôn, chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đều đủ.
Gì mà siêu thị, cửa hàng tạp hóa, trung tâm mua sắm quần áo.. Tất cả đều có thể tìm được, chẳng qua các dãy cửa hàng bán lẻ trên đường phố đều bị phá hủy.
Cừa kính của mỗi cửa hàng đều bị đập vỡ, như là từng khoang miệng lớn đen ngòm có hình dạng khác nhau, đang chờ đợi nhắm người mà cắn.
Bây giờ giọt nước Lâm Tịch dung vào biển zombie này, quả thực là như cá gặp nước.
Cô vừa lang thang có mục đích, vừa tu luyện vừa tìm kiếm những vật tư mà nhân loại để lại.
Tiếp tục như cá diếc sang sông quét sạch mỗi một chỗ mà cô đi qua.
Trong lúc đó lại lần lượt có nhân loại tới tìm kiếm vật tư hai lần, kết quả bỏ lại hai cỗ thi thể, chật vật chạy trốn mà không thu hoạch được bất cứ thứ gì.
Những người kia sẽ không nghĩ tới có một đồng loại khoác lên vỏ bọc zombie trốn trong đó, bởi vậy nói tới nói lui không cố kỵ gì, ngược lại để Lâm Tịch biết một ít tin tức.
Có hai tiểu đội, một đội là << Căn cứ Liên Thai Sơn >> cách nơi này hơn năm mươi km, đội còn lại là << Căn cứ Ngạo Thiên >> cách nơi này hơn hai trăm km.
Người chết chính là người của đội trước, Lâm Tịch luôn cảm thấy cái tên căn cứ đằng sau so với đồng đội của chính mình càng trung nhị hơn, rất có thể là người của Vân Mộng La.
Bởi vì tiểu đội đằng sau trang bị cực kỳ tốt, hơn nữa vô cùng có kinh nghiệm, tuyệt đối sẽ không làm việc vô vị lãng phí.
Thậm chí trước khi đi một người phụ nữ còn nói: "Tại sao đến bây giờ vẫn chưa phát hiện zombie cấp 2 mà chị Hàn Nguyệt nói đến? Tôi rất muốn lấy được loại tinh hạch xinh đẹp này!"
Đã có thể biết trước zombie có thể tiến hóa, thậm chí còn có tinh hạch gì đó, như vậy không phải linh hồn tà đạo thì chính là người của nhóm hai.
Lại lang thang gần một tháng nữa, Lâm Tịch cũng đã thông suốt đầu kinh mạch thứ hai, bây giờ chân trái của cô có thể hơi co lại, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn so với zombie khác.
Cô đã vơ vét trung tâm của trấn nhỏ đến giọt nước không dư thừa.
Càn quét đến trường trung học trấn Trương Gia Điếm, cuối cùng Lâm Tịch cũng biết mình đang ở đâu trong thư viện ở trường học, không khỏi im lặng hỏi trời xanh.
Ta rốt cuộc đắc tội lão nhân gia ngài chỗ nào, nói thẳng, ta sửa còn không được sao?
Vị trí hiện tại của cô là trấn Trương Gia Điếm huyện Long Sơn thành phố Nhiêu Bình tỉnh Lĩnh Đông.
Đúng là cũng ở nước Tây Lãng, vấn đề là một nơi ở đông bắc, một nơi ở tây nam.
Lần này đi cách xa vạn dặm.
Đường dài còn lắm gian truân, không bằng chúng ta đi chiến đấu..
Hiện tại toàn bộ hệ thống vệ tinh đều bị hỏng, cho dù có thể sử dụng, chắc chắn cũng đã bị quân đội cùng với một số đầu sỏ khống chế, lấy trình độ mù đường của Lâm Tịch, lái xe đi là không thực tế.
Liếc nhìn đôi chân dài không biết để đâu của chính mình, đợi cô lết tới căn cứ Long Đằng, đoán chừng đám A Lê đã hoàn thành nhiệm vụ trở về xã khu rồi.
Cho nên dùng đôi chân compa này đi qua đó càng không thực tế.
Trái tim Lâm Tịch lần nữa vỡ thành nhân bánh sủi cảo.
Xuyên qua từng bầy zombie choai choai, Lâm Tịch tìm được rất nhiều gạo cùng rau quả ở phòng chứa đồ dưới lòng đất của trường, gạo thì không có vấn đề, rau quả có cái đã mục nát, Lâm Tịch chọn có thể dùng ăn ném vào không gian, còn có không ít gia vị cũng cùng mang đi.
Cô chóp cha chóp chép miệng, lại kiềm nén khát vọng muốn ăn tươi nuốt sống.
Gần trường học có hai tòa nhà dân cư, Lâm Tịch vơ vét từng nhà trong ba ngày mới dọn sạch những vật tư kia.
Lâm Tịch thế mà tìm được một cây súng lục trong một gia đình.
Kỳ thật sau khi biết chính mình không còn hi vọng trở về đơn vị, Lâm Tịch đã hoàn toàn có thể không cần sưu tập vật tư nữa, bởi vì cô thật sự rất khó đi gặp các đồng đội thân ái của cô.
Chẳng qua Lâm Tịch luôn cảm thấy, chỉ cần cô vơ vét nhiều một chút, thì người căn cứ Ngạo Thiên sẽ nhận được ít hơn một chút, còn không thể xác định đến tột cùng có phải người Vân Mộng La hay không, tạm thời buồn bực ngán ngẩm Lâm Tịch liền xem bọn họ như kẻ địch giả tưởng của mình.
Xuyên qua một cái chợ bán thức ăn ngoài trời, là một khu nhà dân đông đúc, cái trấn nhỏ này chỉ có vài tòa nhà như vậy, còn lại đại đa số đều là nhà trệt.
Mặc dù biết rõ từng nhà đều sẽ có một ít vật tư, thế nhưng những tiểu đội kia lại không dám lục soát giống như Lâm Tịch, chẳng qua là lựa chọn lấy đi những nguồn tương đối tập trung hoặc là vật tư vô cùng trọng yếu từ cửa hàng, siêu thị, cửa hàng ngũ cốc cùng với trạm xăng dầu..
Lúc xuyên qua chợ bán thức ăn, khi một tia sét hiện lên, trận mưa thu đầu tiên, đến rồi!