Trước khi đi, tất cả mọi người đều mua vật phẩm cần thiết tại cửa hàng.
Cũng không thể xác định tính chất vị diện, cho nên Lâm Tịch chuẩn bị đồ vật tương đối nhiều, tốt xấu bây giờ huyền tinh cũng hơn hai vạn, nhiệm vụ như vậy, vẫn nên chuẩn bị đầy đủ một chút thì tốt hơn.
Mấy người thêm bạn tốt với nhau, ước định sau khi tiến vào vị diện đội trưởng Vương Khiết phụ trách liên lạc.
Kỳ thật sử dụng thủy tinh phân biệt càng an toàn và thuận tiện hơn, nhưng năm ngàn điểm công đức đấy, không phải ai cũng tình nguyện dốc hết vốn liếng giống như Vân hồ ly.
Khúc Cửu Tiêu quét mắt nhìn đám người, sau đó nở một nụ cười trên mặt: "Thế giới phúc lợi đầu tiên của đoàn đội, đành nhờ mọi người, tôi chờ tin tức tốt của các bạn."
Anh ta nhìn Lâm Tịch hơi lâu một chút, ánh mắt hữu ý vô tình lướt qua đỉnh đầu Lâm Tịch, ý cười càng sâu.
Tương tự nhiệm vụ thế giới, lần này mọi người vẫn lựa chọn thân thể ngẫu nhiên, dùng trị số bản thể tiến vào thế giới nhiệm vụ, làm như vậy chủ yếu là vì đề phòng đối phương nắm giữ tư liệu thành viên << Cửu Tiêu các >>, để chuẩn bị trước, cũng là vì bảo hộ một ít đội viên như Lâm Tịch, sẽ không dễ dàng bị đối phương biết tướng mạo, từ đó trở thành mục tiêu trong những nhiệm vụ đặc biệt sau này.
Bởi vì người chấp hành đều phải trải qua ngưng hình sau khi lên tới trung cấp, đây cũng chính là hình dạng vĩnh viễn của ngươi tại Diệu Huyền.
Khác hẳn thế giới của người thường, bình thường mà nói, có rất ít người nguyện ý bị người khác biết tướng mạo thật sự của chính mình, coi như tham gia một ít hoạt động của xã khu, cũng đều lựa chọn dùng mạng che mặt << Huyễn Diện >> tăng thêm thay đổi, để tránh bị người hữu tâm đâm sau lưng.
Mặc dù mỗi lần sử dụng đều cần hai trăm huyền tinh để mua, thế nhưng hầu như tất cả người chấp hành đều rất sẵn lòng sử dụng << Huyễn Diện >>, về phần hình dạng thật sự, đều chỉ lộ ra ở trước mặt người một nhà.
Lâm Tịch cảm thấy chính mình ngẫu nhiên trở thành một người mập mạp trong thế giới nhiệm vụ lần trước, thế mà ngay cả tư cách đi quán bar sắc dụ đều không có, chỉ có thể làm vệ sĩ cho A Lê hơn một tháng, vào lúc lựa chọn hình tượng ngẫu nhiên yên lặng thì thầm một câu: Lần này đừng mập như vậy, có được không?
Khi các loại trị số gia tăng, cảm giác choáng váng khi truyền tống vào nhiệm vụ cơ bản đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ cảm thấy có chút khó chịu trong nháy mắt, sau đó Lâm Tịch liền tỉnh táo lại.
Thanh nhiệm vụ liên tục lóe lên, trong cột bạn tốt cũng là đủ loại nhấp nháy.
Lâm Tịch quay đầu nhìn xem hoàn cảnh chung quanh, thấy xung quanh không có một ai, đầu tiên là tiếp nhận nhiệm vụ: Khống chế quốc gia, kẻ thắng làm vua.
Vương Khiết: Làm rõ ràng vị trí của mình, nhanh chóng báo cáo với tôi.
A Lê: Lâm Tịch, cô ở đâu?
Lâm Tịch cũng không để ý tới tin nhắn của Vương Khiết, chờ biết rõ ràng vị trí mới đáp lại đội trưởng đại nhân.
A Lê cũng không trả lời ngay, bởi vì cô ấy cũng không biết chính mình đang ở đâu.
Cốt truyện là cái gì cũng không có, trong đầu ngoại trừ ký ức chính mình là Lâm Tịch, còn lại rỗng tuếch.
Có lẽ bởi vì đầu óc trống rỗng, Lâm Tịch luôn cảm thấy hơi khó chịu.
Trên mặt đất cũng không có cảm giác lạnh lẽo, chung quanh đều là cỏ dại như mây mù dày đặc, cô cố gắng chống đỡ thân thể, phát hiện cô đang nằm trong một bãi cỏ hoang rộng lớn, vị trí cũng không phải là không có một ai như cô nghĩ trước đó, mà là có hơn mười mấy bộ thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn.
Nhưng vì cái gì ngũ giác của chính mình lại không phát hiện được dù chỉ là một chút?
Chẳng lẽ nhiệm vụ lần này ngay cả ngũ giác đều bị vị diện hạn chế ư?
Như vậy vị diện áp chế cũng quá ác rồi, đoán chừng những kỹ năng kia và không gian cũng không thể dùng.
Kiểm tra một chút, lại phát hiện tất cả kỹ năng đều sáng lên, không gian thế mà cũng có thể sử dụng.
Thế giới này thực sự có chút kỳ quái, ngũ giác mà người bình thường có cũng bị hạn chế, nhưng tất cả đồ vật của người chấp hành lại có thể sử dụng.
Đối mặt với nhiều thi thể xung quanh như vậy tuyệt đối không phải một việc người vui sướng, vẫn nên rời đi trước rồi nói sau.
Lúc Lâm Tịch chuẩn bị đứng dậy, cuối cùng cũng đã hiểu rõ vấn đề vẫn luôn cảm thấy khó chịu.
Chân cô không thể co lại.
Không chỉ là đầu gối, khuỷu tay các đốt ngón tay cũng giống như vậy.
Khi thấy làn da của mình có màu xám, một ý nghĩ rất không ổn hiện ra trong lòng: Chẳng lẽ cô bị ngẫu nhiên trở thành thi thể?
Trong bụi cỏ đột nhiên vang lên một tiếng "Sột soạt," Lâm Tịch giật nảy mình, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một thi thể tương tự chính mình lúc ẩn lúc hiện, dùng tư thế cực kỳ cổ quái đứng lên.
Chẳng lẽ đây là đồng đội thân ái của mình? Hiện tại tất cả bọn họ đều là thi thể sao?
Lâm Tịch muốn mở miệng hỏi cỗ thi thể đã đứng lên kia là ai, trong cổ họng lại chỉ phát ra tiếng "Phù phù" giống dã thú thở dốc.
Đệt!
Đã không cần suy đoán nữa, hiện tại cô mẹ nó hẳn là một con zombie, cùng vị huynh đài lung la lung lay đối diện kia là một cái đức hạnh.
Ngay sau đó, những thi thể gần đó cũng đều bắt đầu chậm rãi hoạt động, chỉ trừ một bộ thi thể đầu bị đánh lõm xuống giống khối bánh bột ngô kỳ quái.
Lâm Tịch dùng cánh tay chống phần thân trên lên từng chút một, sau đó xê dịch hai chân cứng ngắc, cố gắng giữ thăng bằng hết mức có thể, cuối cùng cũng đứng lên.
Theo tầm mắt khoáng đạt, Lâm Tịch phát hiện nơi này dường như là một chỗ cắm trại dã ngoại.
Từ cách ăn mặc của những thi thể xung quanh cũng có thể nhìn ra bọn họ chính là chủ nhân của những lều vải cách đó không xa.
Lâm Tịch như một cái compa biết đi, chậm chạp mà nặng nề chân thấp chân cao di chuyển hai chân đến gần những lều vải kia, hiện tại cô đã trở thành zombie, trên cơ bản có thể khẳng định đây là vị diện tận thế, ra ngoài cắm trại dã ngoại chắc là sẽ mang theo một ít vật tư, bình thường mà nói những thứ này này vẫn tương đối hữu dụng trong tận thế.
Mặc dù lấy thân phận hiện giờ của cô, khả năng dùng tới những vật kia là rất nhỏ.
Trong không gian chính mình có chỗ trống, Lâm Tịch quả thực như là cá diếc sang sông càn quét sạch sẽ toàn bộ khu cắm trại, đồ hộp, đồ ăn vặt, nước, bật lửa, đèn cắm trại, cuối cùng ngay cả đệm chống ẩm, túi ngủ cùng lều vải đều bị cô thu vào bên trong không gian.
Đang định không ngừng cố gắng, thu toàn bộ lều vải vào trong, Lâm Tịch đột nhiên phát hiện hình như có người đến.
Mặc dù cũng không phải là quy tắc vị diện không cho phép, nhưng hiện tại Lâm Tịch thành zombie ngũ giác mất hết, bởi vậy chiếc xe việt dã kia gần như sắp đến phụ cận, cô mới phát hiện được.
Dường như sau khi những người kia trông thấy mấy lều vải bên này thì rất mừng rỡ, năm người từ trong xe đi xuống, hầu như trên người mỗi người đều súng ống đầy đủ, hơn nữa trong tay còn cầm ống thép, côn sắt..
Nhóm zombie đáng yêu vừa mới bò dậy đều gặp nạn.
Những người này ra tay vô cùng tàn nhẫn, tất cả ống thép côn sắt đều trực tiếp hướng về phía đầu zombie chào hỏi, giống như chỉ có như vậy mới có thể triệt để gϊếŧ chết zombie.
Lâm Tịch thấy tình thế không ổn, liền vội vàng xoay người chạy trốn, nhưng toàn thân cứng ngắc, tập tễnh hồi lâu cũng không chạy được bao xa.
Có người nhìn thấy bóng dáng của cô, chỉ vào lều vải bên này lớn tiếng la lên: "Mau nhìn, nơi đó còn có một con."
Đậu má, ông đây bây giờ đều dùng "Con" rồi?
Chật vật hốt hoảng chạy trốn như vậy, là điều hiếm thấy trong toàn bộ kiếp sống người chấp hành của Lâm Tịch.
Cô xoay trái rẽ phải, tư thế muốn khó coi bao nhiêu liền khó coi bấy nhiêu.
Một thiếu nữ cười hì hì kêu lên: "Này, các người xem, cô ta còn biết chạy cơ đấy, ha ha ha!"
Giọng nói của một cô gái khác truyền tới: "Trương Mãnh, cho cô ta một viên đạn đi!"
Sau đó một giọng nói nghiêm túc truyền tới: "Chúng ta đã không còn bao nhiêu đạn dược, có thể tránh lãng phí không cần thiết thì tránh, về sau vẫn nên cố gắng dùng côn đập. Mau vơ vét vật tư đi, một con zombie mà thôi không cần để ý tới."
Phù!
Trai tim treo lơ lửng của Lâm Tịch lúc này mới buông xuống, chẳng qua vẫn kéo lấy hai chân bước nhanh, cô sợ một khi những người kia phát hiện nơi này đã bị người ta càn quét không còn một mảnh lại giận chó đánh mèo lên chính mình.
Quả nhiên, chưa tới hai phút đồng hồ, tiếng nam nữ lớn giọng mắng chửi liền truyền ra.