Tất cả mọi người cảm thấy mấy người này thật là kỳ lạ, đã chán ghét bà lão kia, vì sao còn muốn ngủ? Ngủ xong lại nôn mửa khó chịu như vậy, sao khổ quá vậy?
Chẳng lẽ bọn họ thích tự ngược sao?
Hai anh em Lê gia hài lòng rời khỏi tòa nhà nhỏ.
Bọn họ dùng số vàng lớn lấy được << Tình cổ >> từ chỗ Nam Miêu gieo xuống cho bốn người, Lê Mạn Tư không phải thích dụ dỗ đàn ông sao? Ba người kia không phải thích đóa hoa cao lãnh Lê nữ thần sao?
Vậy thì không nên khinh thường lẫn nhau mà hãy ở cùng một chỗ đi!
Mẫu cổ sẽ phát tình cả đời, tử cổ vĩnh viễn không thể ngăn cản dụ hoặc của mẫu cổ, hơn nữa nếu tử cổ rời khỏi mẫu cổ, thì toàn thân ký chủ sẽ kịch liệt đau nhức đến khi rữa nát mà chết, nếu mẫu cổ không có tử cổ tẩm bổ, cũng sẽ kịch liệt đau nhức sau đó nát rữa mà chết.
Lê Thiên Tư vẫn cảm thấy có chút tiếc hận, bởi vì cô ta chuẩn bị bảy đầu tử cổ cho Lê Mạn Tư, đáng tiếc chỉ dùng tới ba đầu.
Lâm Tịch nghĩ, chỉ sợ bốn người này nhất định sẽ cùng nhau đồng sinh cộng tử.
Cho nên mới nói, có đôi khi gϊếŧ người thật ra không phải là cảnh giới cao nhất của sự trả thù.
Mọi người cầu nhân đến nhân, như vậy thật tốt!
Lâm Tịch cũng không có quá nóng lòng xem thu hoạch lần này.
Những người đã từng làm khó Duệ Miểu trong cốt truyện, đều có quả đắng cho chính mình ăn, cô cũng không có tự mình động thủ đi xử lý Duệ Đông Đường và Lê Mạn Tư, thế nhưng là có hai anh em dòng chính Lê gia kia ra tay xử lý, kết cục thê thảm đã có thể đoán được.
Vừa thả mình trên ghế sofa, một động vật thân mềm như tảng băng "Bốp bốp" dán ở trên mặt.
Đậu má, luôn là như vậy!
Vừa rồi còn nghĩ đến cái màn hình, con trai chính là thu hoạch lớn nhất của mình trong nhiệm vụ lần này đấy.
Lâm Tịch nắm lấy đống kem ly trên mặt "Vèo" một cái quăng ra ngoài.
"Yaaa.. Aaaa!"
Ôi! Thế mà làm thật, mặc dù A Lạp Lôi cũng không dùng hết toàn lực, nhưng bị sét đánh dù sao cũng sẽ không có cảm giác thoải mái đi, Lâm Tịch lập tức thẹn quá hóa giận, hai người một đuổi một chạy, ở trong phòng chơi đùa đến gà bay chó chạy.
Mắt thấy sắp bắt được ranh con này, kết quả một tin nhắn đã cứu vớt nó.
"Đạo sư ưu tú nhất đời ngài A Lê xin được tiến vào nhà của ngài."
Còn đạo sư ưu tú nhất, Lâm Tịch suýt chút nữa nôn ra, cảm giác bệnh trung nhị của A Lê càng ngày càng nghiêm trọng.
Sau khi lựa chọn xác nhận, một tia sáng hiện lên, A Lê xuất hiện trong phòng khách nhà Lâm Tịch.
Trông thấy kiểu tóc sét đánh của Lâm Tịch, A Lê cười đến đấm ngực dậm chân, cánh hoa ngũ sắc trên đài sen vẫn luôn run động: "Ha ha ha, Lâm Tịch, cô càng ngày càng có phong cách HKT rồi."
Lâm Tịch trợn mắt trừng cô ấy một cái.
Sau đó nhiệt tình chào mời Thi Khanh và Chu Hiểu Lan theo sát phía sau.
Theo đẳng cấp tăng lên, hai người cũng đã gần có thực thể như Lâm Tịch.
Thi Khanh vẫn như cũ là vóc dáng nho nhỏ, làn da trắng muốt, đồng tử đen như mực, mái tóc mềm màu vàng nhạt càng làm nổi bật làn da như mỡ đông, bộ lễ phục thuần màu trắng làm bật lên dáng người nhỏ gầy kia khiến người yêu thích không thôi.
Lâm Tịch luôn cảm thấy Thi Khanh như vậy rất giống Abu phiên bản quảng cáo.
Mà Chu Hiểu Lan thì cắt tóc ngắn gọn gàng, một thân âu phục già dặn, chân mang boot cao cổ đến mắt cá chân màu nâu nhạt, cả người tràn đầy năng lượng, khiến cho ngũ quan vốn chỉ tính là thanh tú trở nên tươi tắn và sinh động.
Chu Hiểu Lan thế này cùng người khi ở trong rừng cây thí luyện quả thực tưởng như hai người.
Đối mặt với tạo hình hoàn toàn mới của Lâm Tịch, Chu Hiểu Lan mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi.
Thi Khanh lại vô cùng khẩn trương nhìn về nơi nào đó trên không trung.
"Chị Tịch, đây là.. Đây là.."
Lâm Tịch hướng về phía Thi Khanh nhìn vẫy vẫy tay: "Con trai, tới đây nào."
Trông thấy A Lạp Lôi đột nhiên lộ ra thân hình, vẻ mặt A Lê như ăn phải phân.
"Lâm Tịch, cô sa đọa rồi, cô đây là cùng thứ gì mới sinh ra đồ chơi như vậy?"
"Yaaa.. Aaaaa!"
Khi một tia sáng trắng hiện lên, hai cái khăn trùm đầu của A Lê đều bị đánh nổ tung tóe, nếu bỏ qua đài sen ngũ sắc, thì đây chính là một đầu chuột Mickey.
Lần này đổi thành Lâm Tịch trào phúng A Lê đầu bù tóc rối.
A Lê cũng coi như hiểu rõ Lâm Tịch vì sao đột nhiên đổi kiểu tóc: "Nhóc này mà là con trai cái gì? Ngay cả mẹ cũng bổ sét!"
"Phụt" một cột nước phun lên tóc Lâm Tịch, đầu tóc của mẹ già thân ái nhanh chóng từ HKT biến thành ướt sũng.
Lần này ngay cả Chu Hiểu Lan cũng nở nụ cười.
A Lê và Thi Khanh cười chít chít ha ha, chẳng mấy chốc ba nhóc con liền quen thuộc.
Nhìn A Lê, lại nhìn Thi Khanh, nhìn lại nhóc sứa trong suốt lơ lửng giữa không trung.
Lâm Tịch: Chào mọi người, nơi này là vườn trẻ Ngôi Sao.
Trong ba đứa nhóc, Thi Khanh trông có vẻ còn tính là ngoan ngoãn nhất, hai nhóc còn lại, không đề cập tới cũng được.
A Lê là đến thông báo cho cô, phó bản đoàn đội chờ mong đã lâu cuối cùng đã bắt được.
"Chẳng qua, tôi có một tin tức xấu, cùng một tin tức càng xấu hơn, cô muốn nghe cái nào trước?" A Lê hỏi.
Lâm Tịch: "Tôi muốn nghe tin tức tốt."
"Tin tức tốt chính là, nếu như bắt được phó bản đoàn đội lần này, xã khu sẽ trực tiếp ban thưởng vị diện này cho đoàn đội chúng ta. Đến lúc đó vị diện này sinh ra nhiệm vụ chúng ta có thể tiêu hóa trong nội bộ, hơn nữa cũng có thể làm thế giới nghỉ phép, dùng bản thể đến đi dạo một chút."
Lâm Tịch giật mình, còn có chuyện tốt như vậy?
"Nghĩ hay lắm, sau khi lấy được phải định kỳ giao nộp công đức, tín ngưỡng cùng vật tư cho xã khu."
Dựa theo logic nhà họ Lâm, như vậy ngược lại làm Lâm Tịch an tâm một chút.
Bởi vì vẫn luôn cảm thấy chính mình bị Suy Thần phụ thể, cho nên đột nhiên có bánh từ trên trời rớt xuống, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Lâm Tịch luôn là bánh này có độc.
Cuộc sống luôn là vả miệng trước rồi sau đó mới cho một quả táo ngọt, đây là quy luật cuộc sống.
Nếu như ngươi đột nhiên thu được một giỏ táo ngọt cũng đừng vội mừng, chắc hẳn nó sẽ lập tức dùng hết sức quật ngươi.
Cho nên mới nói phải trả giá thì mới có chỗ tốt, Lâm Tịch cầm cũng an tâm.
"Vậy cô có thể nói tin xấu là cái gì không?"
"Thứ nhất chính là nhiệm vụ này có lẽ độ khó sẽ tương đối cao." A Lê nói.
Lâm Tịch gật đầu: "Ừm, đã dự liệu được. Còn gì nữa không?"
"Chúng ta còn có một đối thủ cạnh tranh -- đoàn đội Mộng La."
Ờ!
Đúng là nhân sinh khắp nơi có Mộng La, đột nhiên cảm thấy Vân hồ ly này rất giống Lê Mạn Tư!
"Chu Hiểu Lan và Thi Khanh đã là trung cấp, có thể cùng đi không?" Lâm Tịch ân cần hỏi.
"Tôi và Khanh Khanh vẫn muốn học hỏi thêm kinh nghiệm, dù sao nghe A Lê kể lại chuyện trong lần nhiệm vụ thế giới kia, tôi nghe mà lòng có chút e sợ." Chu Hiểu Lan cười nói, nhưng Lâm Tịch lại tìm không thấy một chút e sợ nào trên mặt cô ấy.
Lâm Tịch vươn tay ra cầm tay Chu Hiểu Lan: "Vậy cố lên! Tôi chờ cô và Khanh Khanh."
"Không có việc gì thì phải tranh thủ xử lý việc của mình đi, điều chỉnh tốt trạng thái, và chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào!" A Lê vứt xuống một câu, mang theo Thi Khanh chơi cùng A Lạp Lôi đến lưu luyến không rời vội vàng rời đi.
Lâm Tịch theo thường lệ đi vào không gian thăm << Ảnh Mộc tủy >> và << Bích Huyết Hàn Liên >>, bởi vì có Tức Nhưỡng cho nên đều sinh trưởng rất tốt.
Sau khi ra ngoài lại chạy đi thăm đám sen đá một chút, không nghĩ tới hoa sen thế mà mọc ra một mầm non mới, trái tim Lâm Tịch thít chặt, hi vọng tại một chỗ đặc thù như xã khu, mầm sen đá này không bị chết khô mới tốt.