"Tòa nhà này đã bị gia tộc thu hồi, mà tôi, cũng sẽ lập tức bị phái đi đóng giữ mỏ tử tinh hợp tác cùng Hoắc gia, cô bảo trọng đi!"
Nói xong, anh ta không chút thương tiếc đẩy tay cô ta ra, lên chiếc xe ngựa có gia huy Tiêu gia ở bên cạnh.
Một giọng nói uy nghiêm truyền ra từ trong xe: "Đại trượng phu, khi cần quyết đoán thì quyết đoán, con nên như thế từ sớm, đi thôi!"
Trái tim Lê Mạn Tư lập tức lạnh lẽo, thiệt thòi cô ta còn nghĩ sau này sẽ ở cùng với anh ta.
Đến thời khắc mấu chốt nhất, Tiêu Mặc Ngôn vẫn lựa chọn đầu hàng gia tộc.
Những người này, tất cả đều phản bội cô ta ư?
Sẽ không, sẽ không!
Cô ta phát điên vọt tới biệt viện suối nước nóng ở vùng ngoại ô phía bắc mà Mộ Dung Tinh Diệu đưa cho chính mình.
Cũng may, nơi này vẫn thuộc về cô ta, thì ra người thật sự đối tốt với cô ta nhất, là Tinh Diệu!
Nhưng khiến cô ta thất vọng chính là, Mộ Dung Tinh Diệu không còn xuất hiện nữa, về sau Lê Mạn Tư trằn trọc thăm dò được anh ta đã chuyển tới Vĩnh Hằng.
Cát cánh khoan dung như ẩn sĩ, không mộ phồn hoa chỉ vì khanh.
Tòa nhà nhỏ đầy hoa cát cánh màu tím này, bây giờ chỉ có một mình Lê Mạn Tư, dường như đã bị thiên địa lãng quên.
Bởi vì cô ta thân giấu tà linh, mưu đồ làm loạn, << Học viện Hoàng gia >> đã khai trừ cô ta.
Mà Lê gia thì ngay sau khi cuộc thi kết thúc, đã tuyên bố Lê Mạn Tư không còn thuộc về gia tộc Lê thị tại thành Ngụy Thủy.
Lê Mạn Tư tự giễu cười một tiếng, cô ta hao hết tâm lực, nghĩ lấy được vị trí thứ nhất trong trận thi đấu, không phải là vì triệt để thoát khỏi khống chế của Lê gia, có một không gian hoàn toàn tự chủ sao?
Không nghĩ tới thế mà là dùng phương thức như vậy đạt được mục đích.
Thật trớ trêu!
Hầu như mỗi người đều cố hết sức dùng ngòi bút làm vũ khí chỉ trích cô ta, nhất là những người đã từng rất thích cô ta.
Tất cả mọi người đều đổ hết sai lầm lên người << Thiên Kiều Bá Mị >> và vị chủ nhân vô liêm sỉ này.
Những gã đàn ông đã từng điên cuồng mê luyến cô ta, bây giờ tất cả đều bày ra vẻ mặt của người bị hại lạc đường biết quay lại.
Chẳng lẽ không phải ban đầu thấy sắc nảy lòng tham?
Chẳng lẽ không phải sau này phát hiện cô ta là người sở hữu song huyễn linh có được á thánh thú rất có tiền đồ?
Những người tự xưng là ngưỡng mộ cô ta, chẳng lẽ không phải bảo sao hay vậy mù quáng đi theo?
Nếu << Thiên Kiều Bá Mị >> thật sự có uy lực khổng lồ như thế, vậy thì cô ta đã sớm bắt lấy tên Quốc vương ngu xuẩn kia, tự lập làm vương rồi.
Thế nhưng dù cô ta có uất ức đến đâu, thì có làm được cái gì?
Những người kia đã từng thích cô ta bao nhiêu, bây giờ lại xem thường cô ta bấy nhiêu.
Chúng khẩu đồng từ ông sư cũng chết, ba người đàn bà thành cái chợ, một mình cô ta nói qua người trong thiên hạ này sao?
Tây Nguỵ mặc dù lớn, nhưng đã không còn chỗ cho cô ta dung thân.
Lê Mạn Tư quyết định bán đi giá trị công huân của mình trực tiếp đổi thành tử tinh tệ, sau đó lại bán đi tòa nhà nhỏ này, cải trang đi theo thương đội tới gần Cổ Thiên quốc.
Dựa vào tướng mạo của cô ta, tư chất, tài ăn nói cùng với Tử Dực Đạp Phong thú và ba kỹ năng, tất nhiên sẽ có con em thế gia cầu hôn.
Mặc kệ thân ở nơi có hoàn cảnh ác liệt đến đâu, cô ta sẽ không bao giờ uất ức chính mình.
Kết quả sau một lần nữa tỉnh lại, khi Lê Mạn Tư nhìn vào gương trang điểm, lại phát ra một tiếng kêu gào hệt như dã thú!
Bà lão trong gương kia là ai?
Là ai?
Cô ta đột nhiên nhớ tới câu nói mà quỷ nhỏ của Duệ Miểu đã từng nói với mình: "Nhật nguyệt xuyên qua, một năm như một ngày!"
Một ý nghĩ đáng sợ ẩn hiện ở trong lòng.
Oắt con miệng đầy răng nanh kia, thế mà thật sự là huyễn linh hệ nguyền rủa vô cùng hiếm thấy kia!
"Tôi rất ghét tên quỷ nghèo kiết xác Duệ Miểu này, mỗi lần trông thấy cô ta tôi đều gặp xui xẻo." Đây là lời phàn nàn của Tiêu Vi Nhi – cô em gái cùng cha khác mẹ có được huyết thống người da trắng của Tiêu Mặc Ngôn.
Cô ta nói, lần triệu hồi đầu tiên vào lúc mười sáu tuổi của cô ta cũng bởi vì gặp phải Duệ Miểu nên mới thất bại.
Trên đường về nhà, Đông Nham Mã từ trước đến nay vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn thế mà phát điên đạp gãy hai chân cô ta, về đến nhà làm ác mộng suốt một tháng.
Thế là Tiêu Vi Nhi quấn lấy anh trai nhất định phải cho tên quỷ nghèo Duệ gia này một bài học cả đời đều khó mà quên được.
Hình như ngày ấy, Tiêu Mặc Ngôn an bài ba triệu hồi sĩ chuẩn bị đi đánh gãy xương tay Duệ Miểu để trút giận cho em gái, lại đem cô ta cải trang thành chính mình đi << Thành Luy Nguyệt >> hấp dẫn hỏa lực của Lê Khiên Chuẩn.
Cô ta càng nghĩ càng sợ hãi, một con nhóc vừa mới có được huyễn linh còn chưa được tiến vào học viện thì làm thế nào lấy một địch ba thoát thân?
Dường như Lê Mạn Tư bắt đầu từ sự kiện kia, mọi việc không thuận, hao hết tâm lực phá giải cơ quan tiến vào nơi chôn cốt, nhưng lợi ích vừa vặn đều bị Tiêu gia và Lê gia phân chia hết.
Bỗng dưng, Lê Mạn Tư như bị sét đánh!
Cô ta biết!
Duệ Miểu biết tất cả kế hoạch của mình, mà những tin tức kia nhất định là cô ta thả ra.
Chuyện Lê Mạn Tư nghĩ mãi mà không rõ, cuối cùng đã có đáp án.
Hối hận gào thét mà đến, gần như khiến Lê Mạn Tư nghĩ đâm mấy đao vào tim chính mình!
Lúc trước khi Duệ Miểu khom lưng uốn gối giống con chó với cô ta, nhất định là thời điểm cô ta nhỏ yếu nhất, vì cái gì không có trực tiếp động thủ gϊếŧ cô ta, lại lưu lại cái mầm tai họa này cho chính mình?
Lúc đó chơi chết cô ta quả thực không cần tốn nhiều sức!
Có một số việc không thể nghĩ, càng nghĩ càng hối hận, càng hối hận càng thống khổ.
* * *
* * *
Tiêu Túng Ngôn thành công thay thế Tiêu Mặc Ngôn trở thành người thừa kế Tiêu gia.
Tiêu gia vừa tuyên bố kết quả này, anh ta lập tức chạy tới cầu hôn Hoắc Thanh Loan.
Nói rằng, cũng không phải là vì làm người thừa kế mới tiếp cận cô ta, mà là bởi vì thích cô ta mới quyết định đi tranh đoạt vị trí người thừa kế này với người anh họ có mắt không tròng kia để nở mày nở mặt cưới cô ta.
Mặc dù cuộc thông gia giữa hai nhà Tiêu Hoắc trải qua khó khăn trắc trở, cuối cùng vẫn như cũ là kết thúc viên mãn.
Chắc hẳn thợ mỏ siêu cấp Tiêu Mặc Ngôn mất cả người lẫn của bây giờ đã triệt để biết hai chữ "Hối hận" viết như thế nào đi.
Duệ Đông Đường quần áo rách rưới đã từng mặt dày quỳ gối trước cửa nhà họ Duệ chịu đòn nhận tội.
Nói anh ta là bị sợi dây chuyền của Lê Mạn Tư mê hoặc mới làm ra những chuyện kia.
Lâm Tịch không khỏi cảm thấy buồn cười, đây là tìm được cớ cho hành vi ngu xuẩn của chính mình như những người kia rồi?
Đừng quá đề cao bản thân, Lê Mạn Tư khinh thường vận dụng lực lượng dây chuyền đến mê hoặc dạng người vô tích sự như ngươi.
Quỳ hồi lâu, lâu đến mức bản thân Duệ Đông Đường cũng sắp từ bỏ, rốt cuộc trông thấy cô em gái Duệ Miểu mang theo Hoa Tử răng thép quỷ khí âm trầm kia đi ra từ cửa hông.
"Nơi này bây giờ là phủ đệ của Tử tước Duệ Miểu, anh đừng mơ lấy được một xu từ chỗ tôi. Muốn phát tài thì anh phải đến tòa nhà của nữ thần của anh ở ngoại ô phía bắc, nghe nói cô ta dùng giá trị công huân đổi được rất nhiều tử tinh tệ." Lâm Tịch có ý tốt đưa ra đề nghị.
"Lại hữu nghị nhắc nhở anh một chút, nơi này không phải chỗ loại dân đen như anh nên đến, nếu như anh lại chạy đến trước cửa phủ của bản Tử tước." Lâm Tịch cúi đầu xuống tới gần anh ta, âm hiểm nói: "Tôi sẽ để cho Hoa Tử của tôi nguyền rủa anh."
Nghe nói Lê Mạn Tư bị quỷ nhỏ này nguyền rủa, đã từ đại thần biến thành đại thẩm, già nua đến mức giống như năm sáu mươi tuổi.
Duệ Đông Đường sợ đến nỗi nhảy dựng lên xoay người bỏ chạy.
Nguyền rủa?
Nghĩ nhiều rồi, ông đây sẽ chỉ tổ chức cho rất nhiều người đến đánh ngươi mà thôi.
Mỗi lần Hoa Tử vận dụng kỹ năng nguyền rủa đều phải mê man một đoạn thời gian, cô sẽ không chà đạp nó trên người loại cặn bã này.
Bây giờ Duệ gia là phủ Tử tước, chẳng những là bạn thân với Hoắc Thanh Loan Đại tiểu thư Hoắc gia, còn có quan hệ tốt với Tiêu Túng Ngôn gia chủ tương lai Tiêu gia, lại rất được ông cụ Hoắc Tôn Đình Hoắc gia yêu thích, mặc dù nền tảng nhà mình hơi nông, nhưng lui tới đều là con em thế gia.
Nghe nói, trong trận đánh cược lần trước, Hoắc Thừa Nghiệp thiếu chủ Hoắc gia đã đặt cược tại các sòng bạc lớn, tất cả đều là một thức hai phần, một phần là mua cho em gái ruột Hoắc Thanh Loan, phần còn lại thì là mua cho Duệ Miểu.
Người người đều cực kỳ hâm mộ Tử tước Duệ Miểu thật là may mắn, một màn này của Hoắc đại thiếu, chẳng khác gì là đưa cho Duệ Miểu mấy ngàn tử tinh tệ!
Con cái Duệ Thịnh Hưng đã từng tới Duệ gia tìm thân, sau khi về nhà bị Duệ Thịnh Hưng trách cứ một trận.
Người ta đã trở thành quý tộc, kết giao cũng đều là quyền quý trong vương thành, mà một chi này của bọn họ, cho dù lăn lộn như cá gặp nước, cũng chỉ là gia thần được chủ gia thưởng thức mà thôi.
Tự mình biết mình, vẫn nên thành thật kiên định đi trên con đường chính mình lựa chọn thì hơn.