Lâm Tịch bọn họ là trận thứ sáu tại lôi đài thứ ba, mà Lê Mạn Tư thì là trận thứ ba.
Nghĩ cũng biết, ở vòng đấu loại, những chiến đội tương đối có thực lực kia sẽ không dễ dàng lộ ra át chủ bài của chính mình. Cho nên Lâm Tịch và Hoắc Thanh Loan chỉ nhắm mắt dưỡng thần ở chỗ nghỉ ngơi chuẩn bị cho tuyển thủ dự thi phía bên mình.
Bởi vì chuyến đi thảo nguyên Mãng Cách lần trước, chiến đội Hoắc Thanh Loan gần như là toàn quân bị diệt, nhân thủ ngoại trừ hai người cũ Duệ Miểu và Tiêu Túng Ngôn thì tất cả đều là vài người không có danh tiếng gì.
Thực lực đến tột cùng như thế nào, người ngoài cũng không biết.
Tiêu Túng Ngôn còn tạm được, song huyễn linh, một cái hộ giáp chưa từng lộ ra ngoài, một con Ly Hỏa mãng hai đầu, nghe nói đã nắm giữ hai cái kỹ năng, mặc dù không bằng Hoắc Thanh Loan thiên tư trác tuyệt, nhưng cũng rất nổi danh tại vương thành.
Mà Duệ Miểu mi thanh mục tú kia thì có chút một lời khó nói hết.
Nghe nói cô gái này cũng là song huyễn linh, thế nhưng thú triệu hồi của cô nàng lại hết sức hèn mọn.
Một quỷ nhỏ danh xưng am hiểu mở một miệng đầy răng nanh mỉm cười thân thiết với người, trên thực tế thích kê nhi nhất súy toàn trường đi tiểu.
Con còn lại thế mà đại hoa vương hiếm gặp.
Ờ..
Quả thật là hiếm gặp..
Thối.
Ngoài ra, nghe nói bản thân cô gái này am hiểu dùng một thanh dao găm có thể quay về, có thể dùng để trộm cướp vật phẩm có thể tích tương đối nhỏ, khiến người ta khó mà phòng bị.
Những tin tức này đều do chiến đội Mân Côi bên kia tiết lộ ra, nghe nói hai đội đã từng kịch chiến một lần, cuối cùng là Mân Côi không địch lại thua chạy.
Bởi vì không có ai sẽ vừa nôn mửa vừa còn muốn chiến đấu, thật sự là quá thối.
Hầu như mỗi người nhắc tới Duệ Miểu, miệng đều trề xuống phía dưới, vô cùng xem thường, hơn nữa còn mặc niệm cho nhóm người bất hạnh rút trúng chiến đội này.
Trong ba đứa con của Duệ Thịnh Hưng, con trai út bởi vì tuổi tác còn nhỏ vẫn chưa được ra sân, chiến đội hai người còn lại đều tham gia thi đấu.
Bởi vì họ Duệ tương đối đặc thù, thế là có người hỏi, Duệ Miểu người được xưng là triệu hồi sư hèn mọn nhất vương thành này có phải có quan hệ sâu xa gì với bọn hắn hay không.
Hai anh em Duệ gia sợ đến mức liên tục thề thốt phủ nhận.
Lâm Tịch lẳng lặng nghe những người kia lớn tiếng "Thì thầm," biểu cảm vô cùng bình tĩnh, phảng phất giống như không nghe thấy.
Nhưng trong lòng vẫn luôn tuần hoàn phát hình Tam Tự kinh: Con mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó..
Ngay lúc Lâm Tịch cho rằng phải niệm đoạn Tam Tự kinh này đến thiên hoang địa lão, lôi đài số hai đột nhiên vang lên tiếng ồn ào và cả tiếng thét lên.
Lâm Tịch suy đoán có lẽ là Lê đại nữ thần ra sân.
Loại cảnh tượng này thực sự quá hỗn loạn, Lâm Tịch muốn dùng tinh thần lực dò xét tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, huống hồ cũng không có gì tất yếu, lấy cách làm người của Lê Mạn Tư, tất nhiên là muốn bày ra các loại tạo hình lồi lõm rồi.
Từ khi Lê Mạn Tư ra sân, lôi đài số hai có đủ loại tiếng huýt sáo, tiếng thét lên, sau đó đột nhiên yên tĩnh khoảng hai, ba giây, rồi bỗng nhiên phát ra một hồi reo hò ủng hộ kinh trời.
Hiện giờ Hoắc Thanh Loan thật sự có chút hối hận, lặng lẽ nói bên tai Lâm Tịch: "Hiện tại tôi có hơi hối hận, cũng không biết gánh xiếc thú Mân Côi đã biểu diễn cái gì, không bằng đi xem một chút là được rồi, haizz!"
Lâm Tịch cảm thấy Hoắc Thanh Loan người này, toàn thân đều tràn đầy mâu thuẫn, ngươi nói cô ta hào phóng trang nhã đi, hết lần này tới lần khác có đôi khi mang theo loại ngây thơ không rành thế sự của các bé gái, ngươi nói cô ta quả quyết tỉnh táo đi, nhưng lại thường xuyên làm một số chuyện khiến người không tưởng tượng nổi.
Chẳng hạn như vì thỏa mãn tâm lý xem náo nhiệt của mọi người nên thành lập chiến đội Thanh Loan cố ý đi đối nghịch với Lê Mạn Tư.
Chẳng hân như hiện tại tò mò đến mức muốn nhìn người ta rốt cuộc làm cái gì.
Chẳng qua rất nhanh bọn họ cũng không cần phải tò mò.
Bởi vì những fans cuồng kia của Lê Mạn Tư đã qua đến chỗ bên cạnh bọn họ lớn tiếng "Thì thầm" nói xong Lê Mạn Tư lợi hại như thế nào, mạnh mẽ nghiền ép đối thủ như thế nào, cuối cùng Thiên Phượng vừa xuất hiện, không ai dám tranh phong, thú triệu hồi của đối thủ thế mà trực tiếp quỳ sát.
Chỉ chốc lát, Lâm Tịch đã phát hiện khán đài bên này ồn ào một hồi, thế mà là Lê Mạn Tư tới bên này quan sát.
Khác hẳn vẻ cao lãnh lúc trước, bây giờ trên mặt Lê Mạn Tư toát ra vẻ cao ngạo bẩm sinh, tư thế xem thường mọi thứ.
Hoắc Thanh Loan hừ lạnh một tiếng: "Đây là công khai đến khiêu khích chúng ta rồi, một khi đắc thế, tại sao lại cảm thấy người phụ nữ này bây giờ có tư thế tức đến nổ phổi, được ăn cả ngã về không vậy chứ?"
Đúng thế, lúc trước cô ta luôn luôn ra vẻ cao lãnh, cái gì đều không để trong lòng, toàn bộ nghe theo.
Bây giờ lại là khí thế hung hăng, dường như muốn giẫm quý nữ thế gia như Hoắc Thanh Loan ở dưới chân mới gọi là cam tâm.
Lâm Tịch cũng nói bên tai Hoắc Thanh Loan: "Chẳng qua lúc trước là giả vờ cho chính mình xem, hiện tại là giả vờ cho mọi người xem thôi."
Rõ ràng Lê Mạn Tư là ôm theo tư thế người thắng đến đây tạo áp lực cho bọn họ, cho rằng dùng thủ đoạn như vậy, thì có thể ảnh hưởng đến việc phát huy của bọn họ?
Thế nhưng khi Lâm Tịch trông thấy sợi dây chuyền xinh đẹp khảm bảo thạch to bằng ngón tay trẻ con trên cổ Lê Mạn Tư, đồng tử không khỏi co rụt lại.
Trông dáng vẻ này, là << Thiên Kiều Bá Mị >> thăng cấp rồi?
Chẳng trách đám fans kia điên cuồng như vậy!
Nghe nói Tam Hoàng tử thế mà không để ý cảnh cáo của lão cha Quốc vương, đã từng có ý đồ chạy trốn đi gặp Lê Mạn Tư đến hai lần.
Lâm Tịch nhìn nam nam nữ nữ đi theo bên người Lê Mạn Tư cô ta gần như đều lộ ra vẻ si mê khi nhìn cô ta.
Lấy hảo cảm làm cơ sở, mị lực phóng đại vô hạn có thể ảnh hưởng tâm trí huyễn linh, quả nhiên rất khủng bố.
Đã từng có người nói cho Hoắc Thanh Loan, có đạo sư Hoàng gia lặng lẽ dạy riêng cho Lê Mạn Tư, bây giờ Lê Mạn Tư cũng là triệu hồi sư có ba kỹ năng.
Lại có thể ảnh hưởng đến đám đạo sư có niệm lực cường đại, ngẫm lại cũng là năng lực của sợi dây chuyền quỷ này sau khi thăng cấp đi?
Chẳng qua là sau khi thăng cấp, dây chuyền này sẽ tiến hóa ra dạng kỹ năng gì đây?
Lâm Tịch nhìn bảo thạch như con mắt lưu chuyển lấp lánh kia, cảm thấy có loại cảm giác chói mắt mê người.
Dường như phát hiện được ánh mắt Lâm Tịch, Lê Mạn Tư nghiêng đầu lại, cho cô một nụ cười điên đảo chúng sinh.
Đệ Ngũ Khinh Hoằng bên cạnh trông thấy tâm linh đong đưa, ngay cả trong ánh mắt đóng băng bên trong đều của Mộ Dung Tinh Diệu cũng mang một tia say mê.
Vẫn luôn tự cho mình là bạn trai chính quy Tiêu Mặc Ngôn thâm tình chân thành nhìn người phụ nữ bên cạnh, dường như đã hoàn toàn không thèm để ý các trưởng lão Tiêu gia sẽ đối đãi với chính mình như thế nào.
Trong mấy người này, định lực kém cỏi nhất là Teresa – con trai bộ trưởng bộ phòng thủ vương thành phố, gần như sắp dán lên người Lê Mạn Tư.
"Cái dây chuyền kia của cô ta, thật sự đáng sợ như vậy?" Hoắc Thanh Loan thấy tình cảnh này, tâm tình trong lòng chỉ còn kinh hãi.
Những người đàn ông này quay chung quanh Lê Mạn Tư, rốt cuộc là thích con người cô ta, hay là thích sợi dây chuyền kia?
Lâm Tịch nhỏ giọng nói: "E rằng càng đáng sợ hơn, lúc trước dây chuyền này không phải như vậy, chắc là thăng cấp, cô cẩn thận một chút, đừng nhìn viên bảo thạch trên dây chuyền kia."
Một lát sau, đến phiên chiến đội Lâm Tịch bọn họ thi đấu.
Đối chiến với một chiến đội bình thường chỉ có đội trưởng là song huyễn linh, tất nhiên việc chiến thắng là điều đương nhiên.
Trở lại vị trí của chiến đội mình, chờ đợi lần chiến đấu tiếp theo, Hoắc Thanh Loan lại trông thấy Lê Mạn Tư đứng lên: "Chiến đấu như vậy thực sự không thú vị, đúng là đanh không xứng với thực, tôi đã có chút hối hận vì qua đây rồi, đi thôi."
Rõ ràng là bày ra dáng vẻ rất không hài lòng đối với Lâm Tịch bọn họ.
Lâm Tịch cảm thấy buồn cười, cô nhớ rõ Lê Mạn Tư rõ ràng rất xem thường chiến đội này của bọn họ, bây giờ vì cái gì lại chạy tới cố ý thị uy chứ?
Hoắc Thanh Loan dùng đôi mắt to xinh đẹp liếc cô ta một chút: "Ngốc quá, cô ta qua đây như vậy, đầu tiên là cho chúng ta một hạ mã uy, dù sao người ta ở bên kia thắng đẹp như thế, chúng ta rất khó vượt qua, ai cao ai thấp, còn phải tận lực nói ra sao? Mà chủ yếu nhất là, cô ta muốn nói cho người khắp thiên hạ, cô ta lợi hại hơn chúng ta, lại có mâu thuẫn với Hoắc gia chúng ta, như vậy tương lai một khi cô ta được phong Nam tước độc lập ra ngoài, nếu Hoắc gia ra tay với cô ta, chính là người lớn bắt nạt trẻ con."
Nghĩ rất xa, ngay cả việc làm sao xử lí người một nhà và các mối quan hệ cá nhân sau khi đoạt giải đều đã suy tính.
Chẳng qua là, phần thưởng này, ngươi lấy được sao?