Hoa Tử trời sinh âm trầm và bắp cải vừa ngốc vừa đáng yêu đều bị A Lạp Lôi mang đi lệch đường, đau lòng quá.
Người ta cũng muốn làm nữ thần cao lãnh cơ mà.
Con hàng nào đó trên đỉnh đầu cười chít chít: Mị, người chỉ có thể làm nữ thần kinh hèn mọn mà thôi.
Không cẩn thận thu nhận một tên nhóc siêu quậy, Lâm Tịch yên lặng đốt một cây sáp cho tương lai của chính mình.
Lê Mạn Tư trông thấy dáng vẻ bắp cải, đồng tử không khỏi co rụt lại, chẳng trách thối như vậy, thế mà là hoa vương hệ thực vật.
Đừng nói huyễn linh đến từ dị thế, cho dù là hoa vương trong thế giới bình thường, chỉ riêng những sợi nấm ký sinh quấn quấn quýt quýt không dứt kia, cũng đủ để khiến người ta sinh ra cảm xúc bi quan chán đời..
Cô ta nhìn thoáng qua Duệ Miểu với ánh mắt chán ghét, chắc là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã đi, thật đúng là hạng người gì thì hấp dẫn tới huyễn linh đó.
Hoắc Thanh Loan duỗi một cánh tay, giống như đang triệu hồi bầu trời quan đãng, tiếp theo một cung tiễn hình trăng khuyết mang theo sương hoa óng ánh xuất hiện trên tay cô ta.
Ma Long Hoàng Kim hình thể khổng lồ cũng được triệu hồi đi ra, một bàn chân to liền đá con tê giác bạc của Teresa té ngã.
Một màn sương mù màu tím bay lên, Lê Mạn Tư dưới chân cưỡi Tử Dực Đạp Phong thú, tư thế hiên ngang, tay áo tung bay, đỉnh đầu là Thiên Phượng đỏ rực kêu vang một tiếng, hai cánh rung lên, nhấc lên một trận gió lốc sau đó đằng không mà lên.
Trong lúc nhất thời, người chiến đội Mân Côi đều vì đó mà tâm linh chấn động, thần hồn bất ổn.
Lâm Tịch vừa thấy dáng vẻ si mê của những người đàn ông kia, cảm thấy buồn nôn một hồi.
Ngay cả Duệ Đông Đường đã bị hố ra phân kia đều bày ra dáng vẻ si mê hận không thể xông lên ôm Lê Mạn Tư vào lòng.
Gương mặt xinh đẹp của Lê Mạn Tư đầy sương lạnh: "Duệ Miểu, hiện tại trả lại Bất Tử nhãn, tôi vẫn như cũ có thể đồng ý lưu cho cô một con đường sống. Không thì, cô cùng đồng đội của cô, đều sẽ bị đốt cháy hầu như không còn!"
Hiện tại cô ta cũng không có tâm tình để ý tới bất cứ điều gì nữa, nhất định phải lấy lại Bất Tử nhãn!
Nhưng mà trả lời cô ta, là một tiếng "Rắc" vang giòn.
Đồng tử Lê Mạn Tư đột nhiên trừng lớn, tiện nhân này, cô ta thế mà bóp nát Bất Tử nhãn!
"Duệ Miểu, kể từ hôm nay, Lê Mạn Tư tôi và cô, không chết không thôi! Thải Dực, gϊếŧ cô ta!" Trong mắt Lê Mạn Tư là sát khí và tàn nhẫn không thèm che giấu, ngay cả khuôn mặt vốn dĩ luôn đóng băng đều trở nên vặn vẹo.
Lâm Tịch biết, lần này tất nhiên là một cái bàn tay vàng vô cùng to lớn của Lê Mạn Tư, cho nên sau khi bị Lâm Tịch phá hủy cô ta mới vô cùng nổi giận như thế.
Như vậy, chắc hẳn số phận của nữ chính đại nhân lại bị chính mình phá đi một chút rồi.
Thú triệu hồi của hai chiến đội đã lao vào hỗn chiến với nhau.
Hoắc Thanh Loan thật sự không tệ, mặc kệ là lực phòng ngự hay là vũ lực và ma pháp công kích của Ma Long Hoàng Kim khổng lồ kia, đều không được tính là quá xuất chúng, nhưng huyễn linh tập hợp đủ ba loại kỹ năng lại cũng không nhiều lắm, trong một đám huyễn linh cũng là đông phá tây gϊếŧ, hết sức xuất sắc.
Thời điểm Thiên Phượng há miệng muốn phun ngọn lửa vào Lâm Tịch, Hoắc Thanh Loan đã kéo dây cung Ánh Nguyệt Sương cung đến cực hạn, ngay lúc ba mũi tên màu bạc mang theo sương hoa lóe lên hàn quang nhắm ngay con Thiên Phượng kia..
Thiên Phượng đột nhiên hoảng sợ kêu thảm một tiếng, thực nhân cách hóa dùng hai cánh ôm lấy cái đầu chim nho nhỏ, sau đó "Vèo" một cái không thấy bóng dáng.
Lần này thật sự là nằm ngoài dự đoán của mọi người, Hoắc Thanh Loan tên đã trên dây nhưng không thấy mục tiêu công kích, trong đôi mắt phượng to kia chứa đầy kinh ngạc.
Người khác kinh ngạc, kỳ thật Lê Mạn Tư vị chủ nhân này cũng rất kinh ngạc.
Thiên Phượng ngạo kiều nhà mình về cơ bản đều không cần ra tay, huyễn linh đối phương liền lập tức sợ hãi, sự nghiền ép đến từ huyết mạch cũng không thể coi thường.
Mặc dù Thiên Phượng chẳng qua chỉ là á thánh thú, cũng không phải là thánh thú, thế nhưng là tồn tại không phải huyễn linh bình thường dám tuỳ tiện mạo phạm.
Làm chủ nhân tâm ý tương thông với Thiên Phượng, không có ai hiểu rõ sự sợ hãi trong nháy mắt đó của thú triệu hồi nhà mình hơn Lê Mạn Tư.
Thế nhưng cô ta đưa mắt nhìn quanh, ngoại trừ những huyễn linh vô dụng kia, cũng không có tồn tại nào nguy hiểm.
Lê Mạn Tư nhìn thanh cung màu bạc của Hoắc Thanh Loan, quả thật không phải phàm phẩm, nhưng mà cũng chỉ là huyễn linh hệ trang bị mà thôi, có lẽ có thể đối phó những huyễn linh bình thường kia, nhưng tuyệt đối sẽ không làm bị thương Thiên Phượng mảy may.
Về phần hai mặt hàng hèn mọn làm cô ta hận không thể ăn sống của Duệ Miểu kia, tất nhiên cũng không có khả năng có uy hiếp gì với Thiên Phượng.
Trong lòng cô ta khẽ động, chẳng lẽ nội địa thảo nguyên Mãng Cách này lại xuất hiện ma thú có phẩm cấp cao nào đó, lại có thể trực tiếp làm Thiên Phượng sợ đến mức chạy mất?
Có thể để cho Thiên Phượng hoảng sợ đến tình trạng thậm chí không để ý tới chủ nhân trực tiếp một đầu đâm vào không gian thú triệu hồi như vậy, chỉ có thể là ma thú cấp tám trở lên, đây tuyệt đối không phải hiện tại bọn họ có thể trêu chọc.
Dù sao bây giờ cô ta đã không có khả năng nhận được Bất Tử nhãn, vốn dĩ không thể trừ bỏ cây gai trong thịt Hoắc Thanh Loan này, bây giờ lại thêm một cái đinh mới trong mắt.
Kế hoạch có thể xưng hoàn mỹ, lại bị quấy đến thất bại trong gang tấc, gần như chặn đứt khả năng để cô ta có được huyết mạch Thiên Phượng, trừ phi Thiên Phượng có thể dục hỏa trùng sinh, còn cô ta thành công tấn cấp đến đại triệu hồi sư mới có cơ hội cực kỳ bé nhỏ.
Lê Mạn Tư cảm thấy nỗi hận của cô ta đối với Duệ Miểu, gần như đã vượt qua Hoắc Thanh Loan.
Hoắc Thanh Loan, Duệ Miểu, các người chờ đó cho tôi!
Hạ mệnh lệnh nhanh chóng rút lui, người Mân Côi lập tức đi sạch sẽ, Duệ Đông Đường nằm giả chết lại bị những người đã từng là đồng đội tốt bỏ lại tại chỗ.
Tiêu Túng Ngôn cảm thấy có chút kỳ quái, trận chiến này không khỏi kết thúc có chút đầu voi đuôi chuột rồi.
Anh ta hoang mang nhìn Hoắc Thanh Loan, đối phương cười không nói, lại cho Lâm Tịch một nụ cười rực rỡ, không còn cao cao tại thượng như lúc chiêu mời cô, mà là một nụ cười còn chân thành hơn cả khi đối mặt với những con em thế gia kia.
Hoắc Thanh Loan là người thông minh.
Cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm con Thiên Phượng kia, cho nên cho dù không phải chủ nhân Thiên Phượng, thì sự sợ hãi trong mắt con chim lông lá chiết tiệt kia trước khi nó biến mất đều lọt vào trong mắt cô ta.
Phượng chính là vua của loài chim, trời sinh uy nghi, Thiên Pượng là một loại huyễn linh ở giữa Chu Tước và Phượng Hoàng, vẻ cao ngạo khắc sâu trong xương đương nhiên càng phải cao hơn Phượng Hoàng, có thể dọa nó đi, cũng nhất định không phải là Tiêu Túng Ngôn.
Huống hồ vẻ mặt của Tiêu Túng Ngôn đã nói rõ hết thảy.
Trái lại Duệ Miểu, vẫn luôn bình tĩnh không lay động, cao thâm khó đoán.
Bởi vậy, Hoắc Thanh Loan xác định, không cần ra tay đã có thể dọa lùi Thiên Phượng, tuyệt đối là Duệ Miểu.
Duệ Miểu tuyệt không phải người thường, nhất định phải giao hảo!
Lâm Tịch tất nhiên biết, dọa chạy Thiên Phượng, là con hàng trên đỉnh đầu cô.
Thiên Phượng thực sự bay quá cao, Lâm Tịch cũng không xác định dùng tinh thần đâm có thể hữu hiệu hay không, bởi vậy lại tăng thêm << Thiên Cơ Chiếu Ảnh >> chuẩn bị hai tay, nếu cũng đánh không trúng thì cô còn có thể tránh.
Lấy tố chất thân thể của cô, tránh né công kích của con hàng kia hẳn là có thể làm được.
Con chim chết bầm kia không có khả năng vĩnh viễn bay lượn giữa không trung, luôn có thời điểm xuống dưới đi.
Phải biết, khả năng ký sinh cùng ăn mòn của bắp cải, Lâm Tịch chưa từng bày ra ở trước mặt mọi người.
Cho dù hôm nay nó tung ra một chiêu "Miệng rộng mở ra, mùi phân bay xa," nhưng sát chiêu chân chính lại không có người nào biết.
Kết quả con hàng trên đầu kia trông thấy mục tiêu công kích của Thiên Phượng là mị nhà mình, lập tức mất bình tĩnh.
Ngoại trừ A Lạp Lôi ta, ai dám bắt nạt mị nhà ta hở?
"Yaaaa.."
Sau đó con hàng nhát gan Thiên Phượng liền chạy trối chết trốn vào trong không gian.
Không hổ là thân thích có quan hệ họ hàng với con gà trụi lông Chu Tước kia, đều là gà tặc như nhau, không đợi nó động thủ đã chạy mất xác.
A Lạp Lôi tiếc nuối chậc lưỡi, lại mất đi một cơ hội thể hiện thần uy.
Đợi đến khi Lâm Tịch bọn họ trở lại vương thành, trận thi đấu giữa các chiến đội được cử hành ba năm một lần đã bắt đầu báo danh.