Lâm Tịch vén sợi tóc bị gió thổi tung ra sau tai, cho Duệ Đông Đường một ánh mắt ý vị thâm trường: "Tôi cũng không biết gì hết, người biết là vị Đại tiểu thư Lê Mạn Tư kia của anh kìa. Tôi chỉ là thấy cô ta làm cái gì thì làm cái đó mà thôi."
Duệ Đông Đường giương mắt nhìn lên, quả nhiên, Lê Mạn Tư cũng đứng tại chỗ cách đó không xa, đang giương mắt chờ đợi con trùng khổng lồ kia dùng cái xúc tu giống như cái ống đi hút máu loãng, mà bên cạnh cô ta, vây quanh Tiêu Mặc Ngôn cao ngất, Mộ Dung Tinh Diệu tuấn dật phi thường, tà mị âm nhu Đệ Ngũ Khinh Hoằng, cùng với mấy thành viên cốt cán của Mân Côi.
Mấy người kia mặt mũi tràn đầy nghiêm túc đang khoa tay múa chân nghiên cứu cái gì đó, hiển nhiên đều biết quá rõ về con trùng này, mà thành viên hai tiểu đội đang kêu rên giãy dụa trên mặt đất, tất cả bọn họ đều làm như không thấy.
Nói cách khác, thành viên cốt cán biết tất cả kế hoạch chân chính, mà Duệ Đông Đường bọn họ thì là bị lừa tới đây làm mồi nhử hấp dẫn Bất Tử Hủy trùng.
Lâm Tịch mỉm cười, tâm tình tiễn biệt người đi làm bia đỡ đạn và biết chính mình thì ra cũng là bia đỡ đạn, không giống nhau lắm đúng không?
Không có huyễn linh, Duệ Đông Đường chỉ là một người bình thường mà thôi, chiến đội Mân Côi của Lê Mạn Tư chắc hẳn sẽ không thu lưu một tên phế vật ngay cả tư cách làm pháo hôi cũng không thể làm đi!
Nhà ở khu cấm chiến Duệ Đông Đường không thể vào được, dù có là con trai kế thừa gia sản thì tòa nhà kia cũng là của Duệ Địch, lòng tiểu loli đã bị tổn thương quá sâu, sau khi về nhà lại nói chuyện Duệ Đông Đường muốn lừa gạt cô bé đi bán mạng cho người ta, khiến mẹ Duệ tức giận đến toàn thân run rẩy.
Bây giờ thân thể mấy người Duệ Đạt Hưng càng ngày càng cứng rắn, nắm đấm bóp vang lên "Rắc rắc" : "Dám lại đến quấy rối chúng ta, trực tiếp đánh nó."
Cho nên Lâm Tịch có thể đoán được tương lai của con hàng ngoại trừ thuần thú cái gì cũng không biết làm này nhất định sẽ là một bi kịch.
Vẻ mặt của Duệ Đông Đường càng khó coi hơn cả lúc báo treo, bước chân lảo đảo đi tới chỗ Lê Mạn Tư.
Hoắc Thanh Loan tất nhiên biết mỗi câu mỗi chữ của Lâm Tịch đều là thật, cô ta vốn là thiên tư thông minh, hầu như không cần tốn thời gian suy nghĩ liền có thể nghĩ rõ ràng mấu chốt trong đó.
Lê Mạn Tư muốn dùng con trùng này gϊếŧ cô ta!
Đến lúc đó cho dù là tin tức truyền ra, Lê Mạn Tư hoàn toàn có thể đem nguyên nhân cô ta tử vong đổ cho bị lợi ích làm mê muội và tranh giành nhiệm vụ với người ta, kết quả bị Bất Tử Hủy trùng không biết xuất hiện từ chỗ nào làm thành đồ ăn.
Đội viên của cô ta cũng có tử thương, nhưng mấy người thân phận tôn quý đều nhận được thông báo trước, chẳng những không tổn hại nền móng của chiến đội, còn để lại nhân chứng có thân phận rất có sức thuyết phục để chứng minh Lê Mạn Tư vô tội cỡ nào, mà Hoắc Thanh Loan cô ta thì ngu xuẩn đến cỡ nào.
Hoắc Thanh Loan không khỏi hoảng sợ.
Nếu như không phải Duệ Miểu nhạy bén, nhìn ra Lê Mạn Tư khác thường nhắc nhở chính mình, cô ta bây giờ cũng thành một bãi máu loãng trên mặt đất kia.
Hoắc Thanh Loan thầm cắn răng ngà, chết cũng không sao, con gái Hoắc gia bởi vì tranh giành một cái Hồng Giác trị giá mười tử tinh tệ với người ta kết quả bị trùng ăn, tham lam thiển cận đến tình trạng như vậy, đủ để khiến Hoắc gia hổ thẹn.
Đây mới là sự trả thù lớn nhất Lê Mạn Tư dành cho cô ta, cho dù chết, cũng sẽ bị người chế giễu lên án, khiến cho quý nữ thế gia mất mặt.
Chủ yếu nhất là, còn có thể cõng nồi cho hành động lần này của đám Lê Mạn Tư sau khi chiến đội Thanh Loan toàn quân bị diệt
Sau khi nhìn thấy cô ta và Duệ Miểu cùng với Tiêu Túng Ngôn bình yên vô sự, vẻ tiếc nuối thoáng qua trên mặt Lê Mạn Tư thật sự là quá rõ ràng.
Hoắc Thanh Loan thành tâm thành ý nói tiếng cám ơn với Lâm Tịch, vốn dĩ chỉ muốn đoạt một vú em khiến cho Lê Mạn Tư ngột ngạt, kết quả không nghĩ tới thế mà cứu mạng mình.
Nghe nói Duệ gia còn có một cô bé mới mười một tuổi đã thành công tiến cấp triệu hồi sư, cô ta chuẩn bị trở về cũng chiêu vời vào trong đội ngũ.
Duệ gia đã từng có một vị tổ tiên là đời sau của tộc Tinh Linh, đã từng phong quang một hồi.
Quả nhiên vẫn là thế gia, cho dù xuống dốc, vẫn có tư chất cao hơn người bình thường.
Liếc nhìn Duệ Đông Đường mặc dù sắc mặt không dễ nhìn, lại như cũ đi theo bên người Lê Mạn Tư, Hoắc Thanh Loan bĩu môi.
Duệ gia này chung linh dục tú* giống như đều tập trung ở trên người hai cô con gái, người con trai duy nhất thế mà ngu như lợn.
*đất thiêng nảy sinh hiền tài (chỉ môi trường tốt đẹp sẽ sinh ra những nhân vật ưu tú).
Hoắc Thanh Loan tới gần Lâm Tịch: "Tại sao tôi lại cảm giác được, Lê Mạn Tư lừa tôi chẳng qua chỉ là thuận tay, cô ta còn có chuyện quan trọng hơn thế."
"Ừm." Lâm Tịch gật đầu: "Hẳn là trên người con trùng này có thứ gì mà cô ta cần. Cô nói cho tôi biết một chút con trùng này còn có đặc tính gì đi."
Những gì Hoắc Thanh Loan biết trên cơ bản đã nói hết với Lâm Tịch, tương tự hầu hết mọi người, cô ta cũng cảm thấy loại ma thú này không phải bị khuếch đại chính là hoàn toàn bịa đặt, nên cũng không có lưu ý cho lắm, vì thế lúc đầu có thể kêu tên Bất Tử Hủy trùng, chủ yếu là bởi vì độ nhận diện của vật này thực sự quá cao, có rất ít ma thú có thể ghê tởm thành như vậy.
"Hình như sau khi Bất Tử Hủy trùng ăn no thì con mắt sẽ không bắn ra loại điện quang khiến người tê liệt này, đồng thời nọc độc cũng phun ra không nhiều, cũng sẽ lâm vào mê man và hành động chậm chạp giống như loài rắn." Tiêu Túng Ngôn ở bên cạnh bổ sung.
Hiểu rõ, thảo nào khi Lê Mạn Tư nhận nhiệm vụ này lại gióng trống khua chiêng như thế.
Chắc hẳn khi người phụ nữ này trông thấy bọn họ theo tới mặt ngoài thì giả bộ tức giận vô cùng, trên thực tế đã sắp cười vỡ bụng đi.
Chiến đội Thanh Loan chính là thức ăn Lê Mạn Tư đưa cho Bất Tử Hủy trùng.
"Nghĩ rất đẹp. Thanh Loan, cô đừng lo lắng, sau khi trở về chúng ta tổ kiến chiến đội một lần nữa, vấn đề giải quyết tốt hậu quả cho lần hành động này đều do Tiêu gia chúng tôi gánh chịu, dù sao cũng là do người anh họ kia của tôi gây ra trận tai họa này."
Lâm Tịch quả nhiên trông thấy tốc độ hút máu loãng của Bất Tử Hủy trùng kia càng ngày càng chậm, đến thời điểm sau cùng quả thực đã là vừa ăn vừa ngủ.
Lê Mạn Tư cũng không nhìn ba người Lâm Tịch, nghĩ đến dưới tình huống ba vs bảy thì bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bảy người dường như đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu, từng người lấy ra đồ vật mang trên người, là từng tấm lưới cực mỏng nhưng lại cực mềm dai được dệt thành từ một loại tơ kim loại nào đó.
Bọn họ đâu vào đấy đem tấm lưới tơ kia trực tiếp trói lại toàn bộ cơ thể của con trùng khổng lồ đó, cố định nó trên mặt đất, chỉ để lộ ra vị trí xúc tu bị màng thịt bao phủ một lần nữa.
Làm Lâm Tịch mở rộng tầm mắt là, Duệ Đông Đường thế mà lại cùng đi qua hỗ trợ.
Rất tốt, đã thành công chơi chết thú triệu hồi, kế tiếp cũng nên đến phiên chính ngươi.
Lê Mạn Tư trực tiếp gọi ra Thiên Phượng của chính mình, ánh mắt đỏ tươi của con chim chết bầm kia trực tiếp nhìn về hướng Lâm Tịch bên này, hiển nhiên là đang cảnh cáo bọn họ không được quấy rối.
Lâm Tịch quyết định từ nay về sau chán ghét chủng loại Phượng Hoàng này.
Vô luận là trước kia tại Duệ gia hay là lần này, ánh mắt con chim chết tiệt này đều mang theo vẻ miệt thịt của Thần.
Miệt thị em gái ngươi, sớm muộn ông đây cũng vặt sạch lông ngươi, để ngươi thấy rõ bản chất của chính mình thật ra là gà.
Hoắc Thanh Loan mặc dù rất không cam tâm, nhưng tình trạng trước mắt cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, chờ sau khi trở về vương thành lại lập kế hoạch, dù sao lần này cũng kết thù lớn.
Dưới tiền đề không có nắm chắc đồ sát sạch sẽ ba người Lâm Tịch bọn họ, Lê Mạn Tư có phách lối đến đâu cũng không dám trực tiếp động thủ với bọn hắn, Hoắc gia đối với Hoàng thất mà nói đều là một con quái vật khổng lồ, cho nên Hoắc Thanh Loan dứt khoát ở lại nhìn xem Lê Mạn Tư rốt cuộc đang giở trò quỷ gì lại trở về cũng không muộn.
Bảy người gọi toàn bộ thú triệu hồi của chính mình ra ngoài, trong đó ba người Lê Mạn Tư, Tiêu Mặc Ngôn, Mộ Dung Tinh Diệu đều là song huyễn linh, cho thấy quang can tư lệnh* Duệ Đông Đường vô cùng nổi bật.
*chỉ còn một người, không ai giúp đỡ.
Lê Mạn Tư cầm một con dao găm trong tay, đang định tự thân lên trận, lại bị Tiêu Mặc Ngôn giành trước, kéo Lê Mạn Tư ra phía sau mình.
Hoắc Thanh Loan liếc mắt.
Giờ phút này Bất Tử Hủy trùng phát ra một loại âm thanh "A~phù phù phù" có tiết tấu, dường như ngủ rất thoải mái.
Tiêu Mặc Ngôn đưa tay chậm rãi xốc lớp màng thịt kia lên, bên trong có hai con mắt cua núp ở trong miệng, bị xúc tu kia ngăn cách ra.
Tiêu Mặc Ngôn đẩy mắt trái bên trong miệng lớn lồi ra một ít, sau đó lưu loát đưa tay chém xuống một đao!