Nếu nói Hoắc Thanh Loan có bao nhiêu tình cảm sâu đậm với Tiêu Mặc Ngôn, vậy thì thật sự không có.
Từ nhỏ Hoắc Thanh Loan đã có dung mạo xuất chúng, lại vô cùng thông minh, tuyệt đối là một đóa hoa cao lãnh khó hái nhất vương thành, là tồn tại có thể so với Công chúa.
Cho nên lúc ban đầu lão gia chủ Tiêu gia mới tuệ nhãn biết châu, chỉ thoáng nhìn trong một đám nhóc tỳ liền nhìn trúng Hoắc Thanh Loan.
Nguyên nhân trọng yếu thúc đẩy hai nhà thông gia là do một mỏ tử tinh được phát hiện tại biên cảnh Tây Nguỵ, mặc dù thăm dò số lượng dự trữ không phải rất lớn, nhưng vẫn khiến vô số thế gia nhìn chằm chằm.
Thế là hai nhà Tiêu Hoắc – những người phát hiện đầu tiên đã dứt khoát đối ngoại tuyên bố kết thông gia rồi cùng nhau khai thác mỏ tử tinh này, lúc này những thế gia kia mới thu hồi tâm tư kiếm một chén canh.
Hai nhà cùng nhau thủ vệ, cùng nhau mở rộng, cùng nhau chia đều lợi nhuận, tạm thời coi như hợp tác vui vẻ.
Nhưng nửa năm gần đây cũng đã nhiều lần sinh ra mâu thuẫn bởi vì chuyện tình giữa Tiêu Mặc Ngôn và con gái dòng nhánh của một tiểu gia tộc không ra gì ở thành Ngụy Thủy bị lưu truyền sôi sùng sục.
Người không phong lưu uổng thiếu niên, ban đầu đối với con em thế gia mà nói cũng không có gì, thường thì nữ giới có thể làm chủ mẫu tương lai của gia tộc, đều có lòng khoan dung độ lượng.
Nhưng vấn đề là, hai nhà Tiêu Hoắc chưa chính thức thông gia, một phương đã truyền ra tin đồn có tình cảm sâu đậm với cô gái khác, rất có ý tứ không phải khanh không cưới, điều này có chút vả mặt.
Hoắc Thanh Loan vốn dĩ cũng không coi Lê Mạn Tư ra gì, nhưng không chịu nổi hai người đều thuộc cấp bậc nữ thần tại hai học viện, từng người đều có lượng lớn fans hâm mộ.
Fans hai bên phát sinh cãi vã kịch liệt, một phương công kích tiểu tam không biết xấu hổ, một phương chế giễu phế vật không quản được người đàn ông của mình.
Mắng chửi người, tất nhiên là chọn ngôn ngữ khó nghe nhất có lực công kích nhất, cao ngạo như Lê Mạn Tư không thể chịu đựng có người nói chính mình là hồ ly tinh, thế là khi vô tình gặp mặt Hoắc Thanh Loan vào một ngày nào đó, lạnh băng băng vứt xuống một câu "Làm phiền Hoắc Đại tiểu thư quản chặt người đàn ông của cô, đừng có lại xuất hiện ở bên cạnh tôi" sau đó nhanh chóng đi xa.
Hoắc Thanh Loan mới biết thì ra lãnh mỹ nhân này chính là Lê Mạn Tư.
Từ nhỏ đến lớn, thật đúng là không có ai dám nói như vậy với cô ta.
Hoắc Thanh Loan lập tức nổi giận, tìm một cơ hội chặn lại Tiêu Mặc Ngôn và Lê Mạn Tư đang tay trong tay mà đi, giơ tay vung một bạt tai ở trên mặt Lê Mạn Tư, đáp lễ một câu: "Loại người rác rưởi này thưởng cho cô chơi, cái bạt tai này là trừng phạt cô vì đã mạo phạm quý nữ Hoắc gia là tôi."
Người lớn hai nhà còn đang cố gắng hóa giải xấu hổ, nói là hai đứa bé đùa giỡn, thế mà còn làm cho ầm ĩ như vậy.
Sau đó Tiêu Mặc Ngôn giận đỏ cả mặt vì hồng nhan, công khai tuyên bố: "Cưới Hoắc Thanh Loan chính là gia tộc Tiêu thị, người Tiêu Mặc Ngôn tôi thích vĩnh viễn chỉ có Lê Mạn Tư."
Cùng ngày, chiến đội Thanh Loan liền thành lập, hơn nữa đặc biệt đoạt nhiệm vụ tiền thưởng của Lê Mạn Tư.
Một lần nữa thất bại trong việc lôi kéo em gái nhà mình gia nhập, Duệ Đông Đường xám xịt trở lại tổng bộ chiến đội báo cáo tin tức này cho Lê Mạn Tư.
Mặt Lê Mạn Tư lúc ấy xanh mét.
Vú em mới ra lò này cứ như vậy bị người nạy đi, hơn nữa người kia lại là mắt chó coi thường người khác Hoắc Thanh Loan!
Khóe mắt nhìn lướt qua Duệ Đông Đường mặt mũi tràn đầy áy náy, thật đúng là một tên phế vật, gọi anh ta là "Thuần thú sư" đều là cất nhắc anh ta, chút chuyện này cũng làm không xong.
Nữ thần lạnh lùng vẫn mặt không biểu cảm như cũ, chỉ hơi nhẹ giọng hỏi thiếu niên tuấn tú bên cạnh: "Tinh Diệu, tất cả đã chuẩn bị xong chưa?"
"Ừm." Mộ Dung Tinh Diệu gật đầu: "Lòng dạ lão Lý béo đều bị tử tinh tệ hun đen, nhất định phải hai mươi tử tinh tệ mới chịu đi, hơn nữa muốn trả trước mười tử tinh tệ làm tiền đặt cọc. Tôi là muốn tìm Mục Đào, kết quả.."
Kết quả tiện nhân kia nghe thấy là chiến đội Mân Côi thuê vú em, nói cái gì cũng không chịu đi.
Anh ta láng máng nghe nói, hình như nhà Mục Đào đã từng nhận ân tình của Hoắc gia, cho nên phàm là người có ân oán với Hoắc gia, tất cả đều không tiếp.
"Hai mươi thì hai mươi đi, ai bảo chiến đội chúng ta tương đối nhiều người, cũng chỉ có một đại hồi vú em cơ chứ?"
Đại hồi vú em, tất nhiên là triệu hồi sư biết sử dụng Đại Hồi Xuân Thủ.
Trong toàn bộ vương thành, đại hồi vú em không quá bốn mươi người, hơn nữa về cơ bản đều cố định trong chiến đội hoặc là gia tộc, hoặc là thân phận địa vị cao đến dọa người, chẳng hạn như Viện trưởng đại nhân của học viện bọn họ.
Lão Lý béo kỳ thật cũng không già, chẳng qua dáng vẻ hơi luống tuổi, trong mắt con hàng này vĩnh viễn cũng chỉ có tử tinh tệ, xưa nay không lưu tình, thế thì sao cơ chứ, người ta là đại hồi vú em đấy.
Lần này, nơi Lê Mạn Tư muốn đi là << Thảo nguyên Mãng Cách>>, nhận nhiệm vụ tiền thưởng là ba mươi cái sừng màu cầu vồng của bọ cạp Hồng Giác Xà Văn.
Loài bọ cạp này thật ra không nên gọi là bọ cạp, cái đầu của nó đã sắp to bằng cua Hoàng đế.
Trên người trải rộng xà văn ngũ sắc, trông vô cùng diễm lệ, đỉnh đầu có một cái sừng màu cầu vồng càng rực rỡ chói mắt.
Cái sừng cầu vồng này là một trong những vật liệu phổ biến để chế tạo trận pháp mô phỏng kỹ năng.
Bọ cạp Hồng Giác Xà Văn mặc dù biết ma pháp hệ hỏa, đồng thời động tác vô cùng nhanh chóng, nhưng lại là mặt hàng xếp gần cuối trong bảng ma thú cấp bốn, chỉ vì con hàng này thực sự quá tham ăn, tham ăn đến ngốc nghếch.
Chỉ cần ngươi chuẩn bị kỹ càng một chuỗi trái cây đỏ thắm tên là Sơn Mộc, trong vòng trăm thước có bọ cạp Hồng Giác Xà Văn, con hàng này nhất định sẽ vội vàng chạy đến ăn cơm.
Bởi vì ngốc nghếch cộng thêm cái sừng màu cầu vồng trên đầu kia, dẫn đến bây giờ bọ cạp Xà Văn gần như sắp bị diệt sạch.
Cho nên bắt giữ bọ cạp Xà Văn cũng không khó, cơ bản không có nguy hiểm, nhưng làm sao tìm được bọ cạp Xà Văn lại là một nan đề.
Mà Lê Mạn Tư nhận được tin tức, tại chỗ sâu trong << Thảo nguyên Mãng Cách>>, vẫn tồn tại một ổ bọ cạp Hồng Giác Xà Văn.
Bọ cạp Xà Văn mặc dù tự mang thuộc tính tham ăn của loài rắn, nhưng dù sao cũng là ma thú hệ hỏa, lại có thói quen quần cư, kỹ năng duy nhất Bạo Hỏa Nha chẳng những là công kích từ xa, còn bổ sung hiệu quả nổ tung, cho nên cũng khiến người ta vô cùng đau đầu.
Mặc kệ bọ cạp Xà Văn ngu xuẩn tham ăn như thế nào, nó vẫn là một nhóm ma thú cấp bốn, trong đoàn đội chỉ có một đại hồi vú em khẳng định không đủ dùng.
Bởi vì sợ bị người khác nhanh chân đến trước, cho nên lần này bọn họ mới gấp gáp thuê một đại hồi vú em như vậy.
Ba trăm tử tinh tệ, tăng thêm mỗi người bốn mươi điểm cống hiến, lần này tiền thưởng nhiệm vụ xem như là kiếm lời rất cao.
So với thu hoạch, hai mươi tử tinh tệ không coi là nhiều.
Hơn nữa bọn họ còn có thể lấy thịt ma thú cấp bốn với số lượng khổng lồ, chẳng những có thể cho huyễn linh chính mình sử dụng, phần dư thừa còn có thể cầm đi đổi một ít đồng vàng, chỉ có thịt ma thú cấp bảy trở lên mới có người dùng tử tinh tệ thu mua.
Chỉnh hợp đội ngũ một chút, lần này ngoại trừ Tam Hoàng tử Long Nghệ bởi vì thân thể Hoàng đế bệ hạ Tây Nguỵ gần đây ôm bệnh nhẹ mà không có đồng hành, gần như toàn bộ nhóm nam phiếu của Lê Mạn Tư đều đã tới.
Tất nhiên, tự cho là đúng lam nhan tri kỷ trên thực tế lại là một tên chó săn Duệ Đông Đường cũng được cho phép tham gia lần hành động này.
Duệ Đông Đường đã từng tham dự ba lần nhiệm vụ tiền thưởng, nhưng ba lần cộng lại cũng mới được phân hai cái tử tinh tệ cộng thêm mười lăm điểm cống hiến.
Anh ta nhìn mười hai người bên trong đội ngũ, lão Lý béo là vú em được thuê mà đến, tất nhiên không có tư cách chia cắt, như vậy lần này chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, anh ta tối thiểu cũng có thể lấy được hơn năm cái tử tinh tệ và bốn mươi điểm cống hiến.
Lại giành dụm một chút, tồn đủ ba trăm điểm cống hiến anh ta liền có thể đi học tập kỹ năng << Đại Hồi Xuân Thủ >> này, anh ta cũng không tin, có mười mấy tử tinh tệ Duệ Đông Đường anh ta còn lĩnh ngộ không thông kỹ năng này?
Một khi học xong, Mạn Tư tiểu thư tất nhiên sẽ nhìn chính mình bằng một đôi mắt khác.
Duệ Đông Đường đang ngồi ở bên trong xe Đông Nham Mã vui vẻ suy nghĩ, phát hiện sắc mặt của rất nhiều người trong đội ngũ cũng không quá đẹp mắt.
Quay đầu lại, lại trông thấy một đội ngũ ngông nghênh đi theo đằng sau đội ngũ bọn họ, bố trí giống như bọn họ, cũng là ba chiếc xe Đông Nham Mã, mà xe trên in một đầu chim Loan vỗ cánh mà bay lên trời.
Lại là người phụ nữ đáng ghét này!
Duệ Đông Đường đang rủa thầm trong lòng, nhưng trong cửa sổ mở rộng của chiếc xe đầu tiên, anh ta lại nhìn thấy bóng dáng em gái yêu dấu Duệ Miểu của chính mình!