Lâm Tịch vô cùng lo lắng sợ con bé không biết bản tính của đại gia kịch bản, nhanh chóng vươn tay bịt miệng Duệ Địch, kéo cô bé vào trong phòng.
"Chị biết. Chị tới tìm em chính là nói chuyện này cho em."
Lâm Tịch ngồi xổm xuống, nhìn ngang tiểu loli: "Em còn nhớ không, trước kia ở đầu ngõ, luôn có một con chó hoang rất hung dữ, có một lần hai chúng ta đi ra ngoài chơi, chị suýt chút bị nó cắn được."
"Nhớ rõ." Cô bé gật đầu thật mạnh: "Vốn dĩ người bị cắn chính là Tiểu Địch, nhưng mà chị lại chắn trước mặt Tiểu Địch. Về sau cha đánh con chó kia bỏ chạy."
Lâm Tịch mỉm cười: "Đúng thế, vậy tại sao chúng ta rõ ràng là hai người nhưng lại bị một con chó ức hiếp, cha chỉ có một người, lại có thể đánh nó bỏ chạy?"
Đôi mắt đen nhánh của Tiểu Địch xoay chuyển, sau đó có chút hoang mang nhìn Lâm Tịch, có chút nghĩ mãi mà không rõ vì sao chị đột nhiên hỏi cô bé vấn đề đơn giản như vậy: "Đương nhiên là bởi vì chúng ta là hai đứa con nít, mà cha lại là người lớn!"
"Em có biết thú triệu hồi của người phụ nữ kia là cái gì không? Một con Tử Dực Đạp Phong thú, không chỉ như thế, cô ta còn có một con Thiên Phượng."
Lâm Tịch đột nhiên chuyển đổi chủ đề.
Cô nhóc nhìn khuôn mặt ngưng trọng của Lâm Tịch, hình như có điều ngộ ra.
"Cha và mẹ đều là người bình thường, em và anh cả mặc dù có thú triệu hồi, nhưng cũng như hai chúng ta đánh không lại con chó hoang khi còn bé kia, chúng ta bây giờ cũng đánh không lại người phụ nữ này, cho nên những lời Thu Thu nói cho em, một chữ cũng không được nói cho cha mẹ."
Đôi mắt to của Duệ Địch chợt lóe lên, đã hoàn toàn hiểu ý của chị gái.
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu: "Em hiểu được, nếu như Tiểu Địch thuật lại những lời Thu Thu đã nói cho cha, vậy thì cha vì an toàn của chúng ta nhất định sẽ đi đuổi người phụ nữ kia rời đi, cô ta tức giận, nói không chừng sẽ cùng cha đánh nhau, mà cô ta lợi hại hơn chó hoang nhiều, cha.."
Cha đánh không lại cô ta, chẳng những cha đánh không lại, anh trai cũng đánh không lại, cả nhà cũng không có ai đánh lại cô ta!
Có tầng hiểu biết này, sắc mặt cô bé trở nên càng thêm tái nhợt.
Lâm Tịch nắm chặt bàn tay nhỏ đã hơi phát run của cô bé: "Đừng sợ, chỉ cần em giữ lại cái bí mật này, chúng ta cẩn thận ứng phó với cô ta, em nhớ rõ tận lực không nói lời nào, cái gì cũng để chị ra mặt, thấy chị làm thế nào em liền làm như thế đó thì sẽ không xảy ra nguy hiểm. Cô ta sẽ không ở mãi trong nhà chúng ta, đợi cô ta rời đi, nguy cơ của chúng ta sẽ qua."
Dù sao cũng là loli chỉ có mười tuổi, rất nhanh liền bị Lâm Tịch lừa gạt.
"Hơn nữa, Tiểu Địch còn nhớ rõ bộ công pháp bà cố tổ truyền cho chúng ta không? Em xem, bà cố tổ cũng biết nhà chúng ta gặp nạn, cho nên truyền công pháp trước, điều này nói rõ bộ công pháp này rất lợi hại, nhất định có thể dùng nó đánh bại người phụ nữ kia, nếu không vì sao bà cố tổ muốn hai chúng ta tu luyện?"
Hả?
Đúng thế!
Ở trong lòng cô bé Duệ Địch, bà cố tổ đã từng là một trong những đại triệu hồi sư lợi hại nhất nước Tây Nguỵ, tuyệt đối là bất khả chiến bại.
Lời chị nói có lẽ còn có lỗi, nhưng bà cố tổ nói khẳng định không sai.
Hi vọng lần nữa trở lại trong mắt Duệ Địch, cô bé khẩn trương hỏi: "Vậy kế tiếp chúng ta phải làm thế nào, chị?"
"Em phải đối tốt với người phụ nữ kia giống như đối với chị, có món gì ăn ngon, phải cho cô ta trước, ngay cả mẹ cũng không cho, cũng không cho chị, chỉ đưa cho người phụ nữ kia trước, hiểu không?"
Cô nhóc nghiêng đầu, vô thức nhét ngón trỏ vào trong miệng gặm cắn, sau đó lộ vẻ mặt vui mừng: "Là giả vờ, chúng ta lừa cô ta."
Lâm Tịch lắc đầu: "Không đúng, là thật, chúng ta xưa nay không gạt người, vị tiểu thư này thật sự là chị gái tốt nhất!"
"Trước hết chúng ta đi bảo Hải Luân làm chút gì ăn cho vị tiểu thư này, trông cô ta có vẻ suy yếu như vậy, nhất định là rất đói rất đói, chúng ta phải lấy đồ tốt nhất trong nhà cho vị tiểu thư kia ăn."
"Được, em cũng rất thích chị gái kia, chị ta thật xinh đẹp!"
Tiểu Địch mặc dù không rõ vì sao chị mình đột nhiên nói lời như vậy, nhưng cô bé nhớ rõ những lời chị nói trước đó, chị làm thế nào cô bé liền làm thế đó, chuẩn không sai.
Nỗi lòng lo lắng của Lâm Tịch hơi lắng xuống một chút.
Giờ phút này, cô cũng không biết người lặng yên không một tiếng động tiềm phục trên nóc nhà rốt cuộc là nam chính Tiêu Mặc Ngôn, hay là thế lực riêng của hội trưởng lão Lê gia, nhưng mặc kệ là ai, hiện tại biểu hiện trung thành chuẩn không sai.
Vui mừng phấn chấn thông báo Hải Luân, làm chút thức ăn dinh dưỡng dễ tiêu hóa dành cho bệnh nhân mang cho vị tiểu thư mới tới này.
Sau đó hai tiểu thư lại cười cười nói nói đi tới phòng Duệ Đạt Hưng.
Lúc Lâm Tịch cùng Tiểu Địch đang trên đường đi tìm Hải Luân, đã mơ hồ gợi ý vị trí phòng Lê Mạn Tư, dù sao mình cũng không có bí mật gì sợ bị người phát hiện.
Lâm Tịch cầu nguyện, nếu chuyện kia không thể làm, như vậy biểu hiện chỉ có thiện ý mà không có chút ác ý nào đối với nữ chính, cốt truyện hẳn là sẽ bỏ qua một nhà xui xẻo bọn họ, tối thiểu tạm thời bỏ qua.
Quả nhiên, vào lúc bọn họ một đường hưng phấn nói muốn đem tin tức tốt này nói cho cha mẹ cũng để cho bọn họ yên tâm, người vẫn luôn ẩn trong bóng đêm cũng không đi theo sau, mà là quay đầu đi về phía phòng Lâm Tịch.
Chẳng cần biết ngươi là ai, tốt nhất trực tiếp mang tôn đại Phật này đi đi.
Thật lòng mà nói, hiện tại Lâm Tịch thật sự có chút hãi hùng khiếp vía.
Loại khí thế ngập trời phóng ra vào thời điểm con Thiên Phượng kia xuất hiện khiến Lâm Tịch như có gai ở sau lưng.
Bây giờ cô không phải là đối thủ của con chim chết bầm kia, tuyệt đối không phải.
Đây chính là vầng sáng không thể chống lại của nữ chính trong cốt truyện Mary Sue đấy!
Hai chị em cũng không nói nhiều gì trong phòng Duệ Đạt Hưng, chẳng qua là vừa phải biểu hiện ra vô cùng thích vị tiểu thư này, vừa phải nói cho cha mẹ, cô ta đã tỉnh lại, để cho bọn họ không cần phải lo lắng.
Dưới tình huống không cần thiết, biết được càng ít, ngược lại mới càng an toàn.
Người ta đã nói tò mò hại chết mèo, kỳ thật tất cả mọi người sai rồi, mèo có chín mệnh, con hàng này so với nhân loại tối thiểu có thể chơi thêm tám lần, cho nên người ta mới tò mò đến không kiêng nể gì cả.
Nhưng người không cẩn thận thì sẽ offline mà chẳng hiểu vì sao.
Cho nên trước mắt cha mẹ không biết chuyện gì hết ngược lại là an toàn nhất, mà cô nhóc Duệ Địch, Lâm Tịch vẫn nên tận lực mang theo bên người cho an toàn hơn.
Kỳ thật cô cũng muốn mang vợ chồng Duệ Đạt Hưng treo trên người, ngộ nhỡ có nguy hiểm gì cô cũng có thể hóa giải một chút.
Nhưng ai đã từng chứng kiến một đứa con gái 16 tuổi còn một hai phải dính cùng một chỗ với cha mẹ vào hơn nửa đêm chứ?
Phàm là một điểm không hợp lý thì ở trong mắt những lão giang hồ kia đều là sơ hở, mà một nhà bọn họ ở trong mắt của những người này càng là sâu kiến tiện tay có thể gϊếŧ, cho nên Lâm Tịch không dám mạo hiểm.
Sợ rằng sẽ nghe được bí mật gì đó thuộc về loại bị diệt khẩu, cho nên Lâm Tịch vẫn luôn cười toe toét cười nói lớn tiếng với Duệ Địch.
Lúc còn chưa tới gian phòng chính mình, Lâm Tịch đã nâng cao giọng nói: "Đoán chừng chờ một chút Hải Luân sẽ mang thức ăn tới, chúng ta trò chuyện cùng chị gái xinh đẹp kia trước, chị ấy là người xinh đẹp nhất mà chị gặp trong đời!"
Dù sao ngàn sai vạn sai, nịnh nọt không sai, nói tốt lại không phải đóng thuế, mỗi ngày ông đây tặng ngươi mười đồng tiền.
Mở cửa đi vào trong phòng, Lâm Tịch quả nhiên trông thấy đồ vật bài trí trong gian phòng chính mình đều có dấu vết bị động vào, bọn họ chưa chắc là muốn trộm đồ, người ta chẳng qua là không yên lòng đối với người một nhà này mà thôi.
Lâm Tịch giống như chưa tỉnh, mang theo Duệ Địch đi vào trong phòng, vừa định mở miệng nói chuyện, lại trông thấy một người áo đen đứng bên cạnh cô gái kia.
Lâm Tịch kinh hãi, lập tức chạy tới đứng bên cạnh Lê Mạn Tư bày ra trạng thái hộ vệ: "Anh là ai? Ai bảo anh đi vào? Không cho phép tổn thương.. Vị tiểu thư này!"
Lê Mạn Tư rất hài lòng đối với dáng vẻ của Lâm Tịch: "Cô không cần sợ, đây là người được gia đình tôi phái tới bảo hộ tôi, tôi là tiểu thư Lê gia thành Ngụy Thủy, tôi tên là Lê Mạn Tư."