Sợ nhất loại yêu cầu "Đây là thân nhân của tôi, nhất định phải bảo vệ anh ấy thật tốt, khiến anh ấy lầm đường biết quay lại đúng hướng" này.
Lâm Tịch cảm thấy có lúc khiến não tàn không còn là não tàn nữa, so với bức xướng vi lương còn khó hơn, bởi vì rất nhiều người xử lí loại công việc này, cũng không phải là tự nguyện, mà phần lớn não tàn lại xuất phát từ ý nguyện phiến diện của họ.
Điểm đầu vào nhiệm vụ lần này rất tốt, hiện tại mọi chuyện còn chưa có phát sinh.
Duệ gia hiện tại vẫn hài hòa và an bình.
Duệ Đạt Hưng dành phần lớn thời gian bồi mẹ Duệ ở trong vườn.
Trồng hoa làm cỏ, năm tháng tĩnh lặng.
Duệ Đông Đường tiếp tục làm thuần thú sư của anh ta tại học viện huyễn linh hạng ba hạng bốn kia, em gái Duệ Địch thì cố gắng tìm cách làm bản thân mạnh lên, nghĩ biện pháp để cho chim sơn ca của mình có thể sử dụng kỹ năng thêm mấy lần nữa.
Đẳng cấp thú triệu hồi tăng lên có quan hệ với số lần sử dụng kỹ năng cùng độ thân thiết với chủ nhân.
Độ thân thiết với chủ nhân được gia tăng thông qua chiến đấu và các loại thức ăn, đồ ăn vặt cho thú mỗi ngày, cùng với hoạt động chơi đùa tương tác qua lại với thú triệu hồi.
Thú triệu hồi một khi được triệu hồi ra, sẽ rời khỏi thế giới ban đầu của chính mình, ở lại bên trong một cái tương tự không gian tùy thân của chủ nhân.
Chủ nhân phải tận lực ở bên thú triệu hồi, chẳng những gia tăng độ thân thiết, cũng vì không để cho thú triệu hồi cảm thấy quá cô đơn tịch mịch, còn có thể gia tăng sự ăn ý giữa đôi bên.
Dù sao bình thường mà nói, các huyễn linh cũng là vì chiến đấu mà sinh.
Cho nên, mỗi lần gọi thú triệu hồi từ trong không gian độc lập ra ngoài, sẽ tiêu hao một ít niệm lực của chủ nhân, cùng loại với tinh thần lực, mà thú triệu hồi thì sẽ tiêu hao năng lượng nhất định.
Vô luận là chiến đấu hay là luyện tập kỹ năng chiến đấu hoặc là chơi đùa, đều sẽ tiêu hao năng lượng của thú triệu hồi ở mức độ khác nhau, như vậy cần phải cho thú triệu hồi ăn liên tục.
Hệ động vật, hệ thực vật đều có thức ăn đặc biệt cho chính mình, mà hệ vũ khí trang bị thì cần ngâm trong hồ năng lượng để bảo dưỡng mới có thể vẫn luôn duy trì ở trạng thái tốt nhất.
Bình thường mà nói, hai loại trước là cực kỳ phí tiền. Mà triệu hồi ra loại đằng sau, trên cơ bản đều trở thành lính đánh thuê, côn đồ, hộ viện loại hình, là loại không có tiền đồ gì, trái lại chi phí bảo dưỡng cho chúng nó cũng thấp hơn rất nhiều.
Một khi đám tử đệ của những gia đình quý tộc kia triệu hồi ra vũ khí trang bị, trên cơ bản sẽ bị loại bỏ khỏi thế lực nòng cốt của gia tộc, bọn họ sẽ có đãi ngộ tốt hơn một chút so với người bình thường không có huyễn linh, nhưng cũng chỉ là tốt hơn một chút mà thôi.
Chẳng qua cũng không phải cứ triệu hồi ra vũ khí trang bị thì thật sự phế đi, dù sao không có gì là tuyệt đối, mọi thứ đều có thể xảy ra.
Đồng thời hệ vũ khí trang bị, cũng chia đủ loại khác biệt, bình thường lấy vũ khí là tốt nhất.
Thật sự triệu hồi ra loại vũ khí trâu bò như cung Hậu Nghệ Xạ Nhật, Bàn Cổ Khai Thiên Phủ, Đại Thiên Sứ Chi Kiếm, cũng rất có thể chống lại hệ thực vật thậm chí là hệ động vật.
Tóm lại chính là, ngươi có vận khí có thể triệu hồi ra huyễn linh, còn phải có tài lực nuôi sống nó mới được.
Cho nên mới nói, vận may và tài lực đều là một loại thực lực, vô luận ngươi có được loại nào, đều có thể để ngươi lăn lộn như cá gặp nước.
Mà cục diện hiện giờ của Duệ gia, muốn mang theo thú triệu hồi bên người mỗi giờ mỗi khắc đã là một loại gánh nặng, cũng chỉ là triệu hồi vào lúc huấn luyện tại học viện, hoặc là vào lúc chính mình có trạng thái rất tốt, gọi thú triệu hồi đi ra gia tăng một chút độ thân thiết.
Trước khi đến phiên chính mình đến tháp triệu hồi huyễn linh tiến hành hai lần triệu hồi cuối cùng, Duệ Miểu vẫn luôn cố gắng làm việc thêu thùa lặng lẽ tiết kiệm tiền.
Lâm Tịch cầm kim thêu lên nhìn một chút, cô ấy thêu rất giỏi, nhưng tình huống hôm nay, cô cảm thấy không cần thiết thêu hoa, bởi vì ả tai tinh kia sẽ sớm "Ghé thăm" cuộc sống yên bình của nhà bọn họ.
Tiếp thu xong ký ức của người ủy thác ký, Lâm Tịch cảm thấy nhiệm vụ này đối với cô mà nói hẳn là cũng không tính khó.
Ở đây, lực lượng thông qua tháp triệu hồi huyễn linh câu thông với huyễn linh được gọi là niệm lực, bao gồm sau này câu thông với thú triệu hồi và khống chế nó, đều cần loại niệm lực này.
Lâm Tịch cảm thấy kỳ thật chính là tinh thần lực.
Đối với hai lần triệu hồi chẳng mấy chốc sẽ đến kia, Lâm Tịch tất nhiên là lòng tin tràn đầy.
Cho dù từ trước đến nay ông đây có chút xui xẻo, nhưng tinh thần lực thật sự bày ra ở đó, coi như không trực tiếp gọi được tứ thần thú, tối thiểu Thiên Long, Thiên Phượng ông đây cũng có thể lăn lộn được một con chứ?
Một vấn đề bày ra ở trước mắt là, cô nên dùng kiểu thái độ gì đi đối mặt anh trai của người ủy thác.
Thật lòng mà nói, người anh trai này chắc chắn kém hơn anh trai Diêm Minh cả chục cây số, nhưng trước khi gặp phải nữ chính cũng coi như là tạm được.
Tối thiểu không có dùng lời nói độc ác với hai cô em gái hoặc động một tí là đánh chửi, tất nhiên, cũng chưa bao giờ quan tâm tới bọn họ.
Truy cứu nguyên nhân vẫn là lực ảnh hưởng từ sợi dây chuyền huyễn linh kia của nữ chính đối với Duệ Đông Đường thực sự quá lớn, từ đó mới khiến anh ta trở thành não tàn.
Nói thật, cũng không phải là giúp Duệ Đông Đường rũ bỏ trách nhiệm, uy lực của mị lực Lâm Tịch đã từng lĩnh giáo trong một lần làm nhiệm vụ thế giới.
Đừng nói người bình thường như Duệ Đông Đường, cho dù là người chấp hành trung cấp Elmo kia, không phải cũng bị hấp dẫn bởi giá trị mị lực siêu cao của người mẫu Rosalyn mới biến thành một tên não tàn bán đồng đội sao?
Mặc dù cuối cùng anh ta cũng tỉnh ngộ, nhưng mặc kệ sống chết của đồng đội không để ý tới cũng thật sự là vết nhơ anh ta không có cách nào xóa đi.
Lâm Tịch quyết định có thể cứu vãn một chút vẫn là tận lực giữ cho cái nhà này nguyên vẹn.
Bên trong cốt truyện, cho dù đem người nhà mình đặt ở vị trí thấp nhất, Duệ Đông Đường quả thật cũng không có chủ động đi mưu hại bất kỳ một người nào trong nhà, người bị ảnh hưởng bởi dây chuyền huyễn linh của nữ chính, trên cơ bản giống như bị người ta thôi miên.
Nếu như Duệ Đông Đường không có hảo cảm với nữ chính trước thì sẽ không dễ dàng bị người ta khống chế như thế, nhưng biết mộ thiếu ngải*, vốn là thói thường của con người, Duệ Đông Đường đã hai mươi tuổi, cũng không có gì đáng trách.
*đem lòng yêu mến thiếu nữ.
Biết hướng đi của cốt truyện, Lâm Tịch cảm thấy, một nữ chính như xuân dược như vậy, tạm thời có thể trốn càng xa càng tốt, trước tiên tránh được họa diệt môn lại nói.
Bởi vậy Lâm Tịch nên ăn thì ăn nên uống thì uống, không có việc gì thì tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm và Tôi Thể Thuật.
Buổi tối, hai anh em theo học ở học viện lần lượt trở về nhà, Duệ Đông Đường xưa nay không muốn mang theo em gái nhỏ cùng nhau về nhà, đều là chính mình cưỡi báo uy phong lẫm liệt đi về nhà.
Đương nhiên, làm như vậy cái giá phải trả chính là báo cần dùng thêm một ít thức ăn cho thú.
Cho nên mới nói, trên thế giới cái gì đều có thể có miễn phí, duy chỉ có làm màu mãi mãi cũng không miễn phí.
Trong nhà bây giờ thuê một đôi vợ chồng trung niên, người làm vườn kiêm làm việc vặt Gia Lý và vợ là đầu bếp kiêm nữ hầu Hải Luân.
Bọn họ là một đôi vợ chồng người da đen, từ thời tổ tiên đã làm người hầu cho Duệ gia, gần như tận mắt thấy quá trình Duệ gia từ đã từng huy hoàng cho tới ảm đạm bây giờ.
Hải Luân thấy tất cả mọi người đã về nhà, thế là bưng đồ ăn đã làm xong lên.
Vị diện này là một cái nồi thập cẩm, cho nên thức ăn gì đó cũng là loạn thất bát tao, có đủ loại phong cách.
Đối với thức ăn, chỉ có giống người màu xanh lục thuần chủng là bắt bẻ nhất, bọn họ chỉ ăn sương hoa chính mình sản xuất.
Sau khi cơm nước xong, Duệ Đông Đường theo thường lệ đi tìm bạn học trong học viện chơi đùa, bởi vì cách thời gian nữ chính xuất hiện còn hơn nửa tháng, Lâm Tịch cũng không có để ý tới anh ta.
Lâm Tịch trực tiếp đi tới phòng em gái Duệ Địch, cô cảm thấy nếu như tiểu bách linh trưởng thành, hẳn là một thú triệu hồi không tệ lắm, đáng tiếc nó còn chưa kịp trưởng thành đã chết cùng chủ nhân.
Mặc dù không có bàn giao rõ ràng kết cục cuối cùng của Duệ Địch, chẳng qua nghĩ cũng biết, mang theo một con chim sơn ca cùng những lính đánh thuê kia đi << Đầm lầy Hắc Thủy >>, có thể còn sống cũng đã xem như là một kỳ tích.
"Tiểu Địch, chị cho em biết một bí mật, tạm thời không được nói với cha mẹ, có được không?" Lâm Tịch đi thẳng vào vấn đề.