Ở đây, tiêu chuẩn cho một quốc gia có chủ quyền là phải có một tòa tháp triệu hồi có thể dùng tư tưởng câu thông huyễn linh từ thế giới khác.
Bởi vậy vương thành của mỗi quốc gia so với các thành phố khác trong nước, đều là nơi cực kỳ phồn hoa.
Nơi này có năm loại người, người da vàng, người da trắng, người da đen, người xanh lục và người xanh lam.
Trong đó ba loại đầu khác nhau chủ yếu ở chỗ màu da, hai loại sau khác nhau chủ yếu ở chỗ máu cùng nơi ở.
Người xanh lục có dòng máu màu xanh lục, là hậu duệ Tinh Linh quen ở bên trong núi rừng mênh mông.
Bọn họ sùng bái thần tự nhiên, hầu hết thích cuộc sống nhàn tản mà lãng mạn, chán ghét chiến tranh, bình thường là các nước phụ thuộc. Bởi vì thiên tính chủng tộc, cho nên coi như đã từng có được tháp triệu hồi huyễn linh, phần lớn cũng bị những loài người khác chiếm lĩnh.
Mà loại người xanh lam có máu màu xanh lam, sống dưới nước, bọn họ sùng bái thần biển, cao quý trang nhã, cũng không tranh quyền thế như người xanh lục.
Người xanh lục là lười tranh, mà người xanh lam thì là khinh thường tranh, bởi vậy quốc gia có chủ quyền trên đời này đều nằm trong tay ba loại người trước.
Nhưng không nên bởi vì người xanh lục cùng người xanh lam không tranh, thì đi coi thường bọn họ.
Trên thực tế, bọn họ có thiên phú triệu hồi rất mạnh, thường thường có thể triệu hồi ra huyễn linh hết sức lợi hại.
Thế là có rất nhiều loài người khác lòng dạ khó lường vì có thể thu được năng lực triệu hồi cường đại, mà lựa chọn thông hôn cùng hai loại người sau.
Cho nên sau này, thế giới này đã là thế giới đa chủng tộc, bình thường đều chỉ lấy quốc gia để phân biệt.
Mỗi quốc gia đều sẽ có các gia tộc to to nhỏ nhỏ tồn tại, quan hệ rắc rối phức tạp, nhưng trên cơ bản tháp triệu hồi nhất định sẽ do Hoàng gia nắm vững trong tay, bởi vì đây là mấu chốt hưng suy của một quốc gia.
Lần này người ủy thác của Lâm Tịch là Duệ Miểu, nghe nói tổ tiên chính là con lai giữa người da vàng và người xanh lục, tất nhiên đã từng huy hoàng vô cùng.
Đáng tiếc truyền đến thế hệ này của người ủy thác, lại trở thành một gia tộc nhỏ không có huyết thống quý tộc cũng đã sắp luân lạc tới mức gần bằng bình dân.
Duệ Miểu có người anh trai tên là Duệ Đông Đường, có một em gái tên là Duệ Địch, một nhà năm miệng ăn vốn dĩ coi như hạnh phúc hài hòa.
Trông coi gia sản ít ỏi tổ tiên để lại, sống cuộc sống so với bên trên thì không đủ so với bên dưới có thừa.
Một ngày nọ, Duệ Đông Đường từ bên ngoài cứu trở về một cô gái hôn mê bất tỉnh.
Mà sự khốn khổ và sụp đổ của Duệ gia cũng bắt đầu từ giờ khắc này.
Người này chính là nữ chính Lê Mạn Tư.
Lâm Tịch cảm thấy, đây là một câu chuyện xưa với nữ chính Mary Sue và hậu cung với nhóm nam chính của cô ta.
* * * Ờ, ngươi không nhìn lầm, là nhóm nam chính.
Trong vị diện này, nam chính nam phụ một đống lớn.
Đáng tiếc, bên trong cũng không có mặt hàng nào tên là Duệ Đông Đường.
Nói cách khác, ở trong thế giới của Lê Mạn Tư, anh trai người ủy thác thậm chí ngay cả nam phụ cũng không bằng.
Nhưng anh ta vẫn nghĩa vô phản cố, hiên ngang lẫm liệt, mừng khấp khởi kéo cả nhà trở thành vật hi sinh và bàn đạp trên con đường thành thần của nữ chính.
Trên thực tế, nữ chính có khả năng đến cuối cùng cũng không biết đã từng bởi vì cô ta, có một gia tộc nhỏ họ Duệ, cả nhà năm người cộng thêm hai người hầu đều bởi vì cô ta mà chết.
Tại thế giới triệu hồi này, mỗi người có hai lần cơ hội thông qua tháp triệu hồi dùng tâm thần câu thông với huyễn linh thế giới khác tại năm mười tuổi và mười sáu tuổi, từ đó nhận được huyễn linh phù hợp với chính mình.
Bình thường mà nói, mười tuổi thành công triệu hồi lần thứ nhất thì không cần lại tiến hành lần thứ hai, bởi vì chắc chắn sẽ thất bại; nhưng ngươi còn có hai lần cơ hội, đó là vào lúc mười sáu tuổi, còn có thể triệu hồi lần nữa, sẽ có tỷ lệ nhất định triệu hồi được huyễn linh thứ hai.
Mười sáu tuổi triệu hồi hai lần, hiếm khi may mắn triệu hồi cả hai lần đều thành công.
Cho nên hầu hết mọi người đều chỉ có thể có được một huyễn linh, người vận khí đặc biệt tốt mới có thể triệu hồi đến huyễn linh thứ hai, còn có khiến người ghen ghét đến nổi điên, có thể triệu hồi ra huyễn linh thứ ba.
Ba huyễn linh, đã là cực hạn trên toàn bộ đại lục.
Khi ngươi thành công triệu hồi được một huyễn linh, chúc mừng ngươi, các học viện huyễn linh trên cả nước sẽ vì ngươi mở rộng cửa lớn.
Đây là trường học đặc biệt dạy ngươi làm sao khống chế và thăng cấp huyễn linh.
Cũng như trường học ở nhiều thế giới khác, mặc dù đều là học viện huyễn linh, nhưng tri thức học tập và bài tập huấn luyện cùng với đãi ngộ sau khi tốt nghiệp lại chênh lệch rất lớn.
Học viện tốt nhất tất nhiên đều ở vương thành của các quốc gia.
Mà trong thành Thiên Lan của nước Tây Ngụy - nơi Duệ Miểu đang sinh sống, có hai trường học tốt nhất.
Đáng tiếc chính là, ba đứa bé nhà họ Duệ, không có một người nào có thể được hai học viện lớn tuyển chọn, bởi vì cả hai lần triệu hồi của Duệ Miểu vào năm mười tuổi đều thất bại, chỉ có thể chờ đợi lần triệu hồi vào năm mười sáu tuổi.
Mà anh cả Duệ Đông Đường cũng chỉ miễn cưỡng triệu hồi được một con báo đốm mạnh hơn một chút so với báo đen vào năm mười sáu tuổi.
Mặt hàng như vậy thì không thể được học viện tốt tuyển chọn, Duệ gia lại không bỏ ra nổi khoản phí kếch xù để Duệ Đông Đường đến đó học tập, chỉ có thể ngồi xổm ở học viện nhỏ hạng ba, mỗi ngày học tập làm sao để báo càng nghe lời hơn giống như thuần thú sư.
Duệ Địch nhỏ nhất trái lại triệu hồi được huyễn linh vào năm mười tuổi, kết quả còn không bằng Duệ Đông Đường, bởi vì cô bé triệu hồi được một con chim sơn ca có thể dự đoán được một chút cát hung.
Huyễn linh này còn kém hơn báo đốm.
Cho nên cũng đi học tại học viện của Duệ Đông Đường.
Không sai, bên trong học viện huyễn linh, việc phân chia lớp không phải lấy tuổi tác làm tiêu chuẩn, mà là lấy cấp bậc huyễn linh.
Chỉ cần chủ nhân không ngừng đi theo chiến đấu cùng huyễn linh, đẳng cấp của huyễn linh sẽ tăng lên, đẳng cấp huyễn linh tăng lên, chẳng những khiến bản thân nó cường đại, làm chủ nhân huyễn linh cũng sẽ được tăng lên theo.
Cho nên trên toàn bộ đại lục, nếu như người không có huyễn linh mà vốn liếng kinh tế cũng không còn hùng hậu, như vậy chỉ có thể trở thành người buôn bán nhỏ hoặc là tôi tớ tạp dịch đê tiện.
Trên thực tế, cho dù có tiền, nếu không có huyễn linh bảo hộ, cuối cùng những số tiền kia có khả năng rất lớn sẽ bị người ta thông qua các loại con đường bình thường và bất bình thường lấy đi.
Người không có huyễn linh mà chỉ có tài lực, ở thế giới này giống như đứa bé cầm vàng đi qua phố xá sầm uất, ai trông thấy đều sẽ có mưu đồ với ngươi.
Chim sơn ca của Duệ Địch hiếm khi cho chủ nhân một chút nhắc nhở, nói rằng cô gái Duệ Đông Đường cứu trở về sẽ mang đến tai họa rất lớn cho cả nhà.
Thế là chủ nhà hiện giờ Duệ Đạt Hưng liền bảo Duệ Đông Đường mau chóng đưa tiễn Lê Mạn Tư.
Duệ Đông Đường thấy thái độ cha mẹ vô cùng kiên quyết, đành phải lá mặt lá trái, dùng quần áo cô gái kia quấn chăn bông tạo thành người giả đưa tiễn ngay trong đêm thành công lừa gạt Duệ gia.
Buổi tối ngày hôm sau, một đám người áo đen cực hung ác từ trên trời giáng xuống, muốn Duệ gia giao Lê Mạn Tư ra.
Duệ Đạt Hưng vừa thấy, Duệ Địch nói quả nhiên không sai, cô gái này quả nhiên là một tai họa, ông ấy cảm thấy may mắn vì đã bảo con trai đưa cô ta đi trước đó, thế là nói với người áo đen, Duệ gia cũng không có thu lưu cô gái này, đã đưa tiễn.
Sau đó, người áo đen tìm ra cô gái này ở trong phòng Duệ Đông Đường.
Người áo đen đả thương Duệ Đạt Hưng, sau đó muốn mang theo Lê Mạn Tư rời đi đồng thời diệt khẩu toàn bộ Duệ gia.
Tượng tự rất nhiều cốt truyện khác, vào thời điểm mấu chốt nhất, Tiêu Mặc Ngôn – một trong số các nam chính long trọng đăng sàn, mang theo người thành công đuổi đi những người mặc áo đen kia.
Nhưng thực lực huyễn linh của người áo đen cũng không thua kém Tiêu Mặc Ngôn bên này, cho nên nam chính cùng với một số thuộc hạ bị thương.
Duệ Đông Đường rất cảm kích Tiêu Mặc Ngôn đã cứu tính mạng cả nhà tại thời khắc mấu chốt, nhiệt tình mời bọn họ ở lại Duệ phủ chữa thương, chờ thương thế tốt lên lại rời đi.
Người đứng đầu gia đình Duệ Đạt Hưng bị trọng thương, đã triệt để hôn mê.
Mẹ Duệ hoảng loạn nhanh chóng đi tìm bác sĩ đến trị liệu cho Duệ Đạt Hưng, kết quả lại không bỏ ra nổi tiền thuốc men kếch xù.
Đương nhiên lại là Tiêu Mặc Ngôn ra tiền trị liệu, kết quả Duệ Đạt Hưng vẫn trọng thương bất trị như cũ, buông tay rời đi.
Lúc cả nhà đều vô cùng đau buồn, Duệ Đông Đường lại đi theo làm tùy tùng cho ân nhân cứu mạng Tiêu Mặc Ngôn cả ngày.
Bởi vì ở trong mắt tên ngốc này, Tiêu Mặc Ngôn chẳng những xuất lực cứu được cả nhà bọn họ, còn xuất tiền trị bệnh cho Duệ Đạt Hưng, đối với Duệ gia quả thực là ân nặng như núi!