Trương chủ nhiệm cười lạnh, dù sao đó cũng là Đàm Nhạc gieo gió gặt bão, tự mình tìm đường chết, thật không biết ai cho cô ta lá gan, lại dám câu kết với nữ quỷ đến hại bạn học.
Người bình thường biết có quỷ, tránh đều tránh không kịp kia kìa?
Hiệu trưởng Hà và chủ nhiệm Trương bảo các học sinh coi là thật đi về lớp, cảm tạ một chút các bạn học đã bảo vệ trường học, sau đó dặn dò tất cả mọi người trở về lên lớp.
Hiệu trưởng Hà lải nhải cả ngày nói một đống lời nói Lâm Tịch bọn họ không nên ăn nói bừa bãi đe dọa phụ huynh học sinh loại hình, trông thấy vẻ mặt giông bão sắp tới của chủ nhiệm Trương, nhanh chóng thêm một câu: "Tóm lại.. Lần sau không thể như thế này nữa. Buổi tối hôm nay cho các em thêm đồ ăn!"
Lúc này chủ nhiệm Trương mới đổi giận thành vui.
Nữ sinh trong phòng đều hoan hô lên, ồn ào la hét "Cám ơn Hiệu trưởng, cám ơn chủ nhiệm Trương" sau đó trở về lên lớp.
Buổi tối, quả nhiên mỗi người được một thìa thịt kho tàu, một phần gà hầm với nấm và khoai tây vào lúc mua cơm.
Đoàn người cười toe toét nói, đây là Đàm gia cho thêm đồ ăn.
Bên này tiếng nói tiếng cười, bên kia cuộc sống của Đàm Nhạc lại càng ngày càng khó qua.
Cha Đàm mẹ Đàm sợ Đàm Nhạc vẫn luôn nhanh chóng già yếu, vội vã đi tìm nhà Từ chủ tịch xã, thương lượng không có việc gì thì xử lý hôn sự đi.
Đàm Nhạc cũng thực sự không muốn ở trong cái nhà này nữa, mẹ Đàm mắng nhiếc mỗi ngày, mắng chưa đã ghiền còn muốn động thủ đánh, hết lần này tới lần khác thân thể của cô ta càng ngày càng suy yếu, căn bản không còn sức phản kháng.
Cô ta cười khổ, thật đúng là dưỡng rùa trong lọ -- càng sống càng rút vào.
Sống lại một đời, cô ta thế mà bắt đầu hi vọng gả qua Từ gia sớm một chút.
Đến Từ gia, mặc dù cũng bị mắng, nhưng ăn ngon mặc tốt, hơn nữa mẹ Từ là một kẻ yêu thích mạt chược, cũng chẳng chóng thì chày mắng hơn mấy câu, sau đó vội vàng đi ra ngoài.
Mà Từ ngốc mặc dù trông hơi buồn nôn, đói bụng sẽ phát cáu đánh người, nhưng những lúc khác coi như không tệ.
Kết quả, buổi tối mẹ Đàm chủ động tới cửa đi tìm Từ gia trao đổi việc hôn sự trở về đổ ập xuống đánh cho Đàm Nhạc một trận.
Đàm Nhạc bị đánh đến choáng váng.
"Chuyện ngu xuẩn mày làm Từ gia đều biết, người ta không cần mày nữa, không muốn mày nữa rồi!"
Mẹ Đàm nói xong cơn tức lại dâng lên, nhấc chân không đầu không đuôi đạp cô ta một trận: "Bà đây dưỡng mày làm gì? Ăn ngon uống sướng dưỡng mày như tổ tông làm gì?"
Nhớ đến những khuất nhục nhận từ nhà Từ chủ tịch xã, nếu gϊếŧ người không phạm pháp, bà ta thật sự muốn trực tiếp chơi chết Đàm Nhạc.
Lúc bà ta đến, có một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi đang nói chuyện với vợ Từ chủ tịch xã, nói gần nói xa mang theo cổ nịnh nọt: "Yên tâm, con gái nhà đó ngực lớn mông to, trông rất mắn đẻ. Trên cô ta còn có hai anh trai, nhà chú, bác cô ta đều sinh con trai, chờ qua cửa, đảm bảo bà được ôm cháu nội trong vòng một năm."
Mẹ Đàm nghe xong, lời này không đúng, chủ tịch xã chỉ có một đứa con trai ngốc kia!
Bà ta mau chóng nói mục đích chuyến đi này của chính mình, tiện thể hung hăng trừng mắt liếc người phụ nữ kia.
Vợ Từ chủ tịch xã liếc mắt: "Con gái nhà các người tôi không với cao nổi, tuổi còn nhỏ đã dám tính toán bạn học, con trai tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa! Lại nói, nghe nói bây giờ con gái bà trông giống như bốn mươi tuổi, con trai tôi là tìm vợ, không phải tìm mẹ, bà vẫn nên trở về tranh thủ trị bệnh cho con gái mình đi."
"Thế.. Thế chuyện Đàm Hoan đến xã đi làm.."
"Ôi! Bà đây là nói cái gì vậy? Ủy ban xã cũng không phải Từ gia chúng tôi mở, chuyện nhận hay đuổi người cũng không phải một mình lão Từ nhà chúng tôi định đoạt, cấp 2 còn chưa có học đâu, đúng là chuyện gì cũng dám nghĩ."
Nói xong quay đầu tiếp tục tán gẫu với người phụ nữ kia, trực tiếp không để ý mẹ Đàm đang ngây người như phỗng.
Quả thực là sấm sét giữa trời quang!
Mẹ Đàm cũng không biết chính mình làm sao ra khỏi Từ gia lại làm sao trở về nhà mình.
Không chỉ không quăng được khối bánh mật Đàm Nhạc này, phần công việc đã thỏa thuận cho con trai cũng mất, đây đúng là gà bay trứng vỡ, hai tay bắt hai tay mù.
Lần này sự kiện ma quỷ lộng hành ở sân trường về sau càng truyền càng mơ hồ, đến cuối cùng, người tham dự đều thành thiên binh thiên tướng hạ giới, gì mà Lục Giáp Lục Đinh, dù sao cũng sắp vượt qua << Phong Thần bảng >>.
Bắt đầu có người chạy tới giới thiệu đối tượng cho Diêm Minh, một đám nói gần nói xa đều là Diêm gia có tiền như thế nào.
Lâm Tịch biết, mặc dù lão đạo trông rất hèn mọn, nhưng lại có cỗ nghĩa khí của người thời đại trước, thủ quy củ, có giới hạn.
Cho nên chuyện Diêm gia chỉ có thể là bị Đàm Nhạc ngửi được chút mùi vị nên truyền ra ngoài.
Vào một buổi chiều, đúng lúc Lâm Tịch về nhà vào cuối tháng, lão đạo mặc đạo bào trên người cưỡi môtô xác nhận phỏng đoán của Lâm Tịch.
Dưới ánh chiều tà, trông một thân pháp phục màu vàng Đạo gia chính tông của lão đạo, sau đó cưỡi << Con lừa xì hơi >> "Tạch tạch tạch" đến nhanh như chớp, hình tượng này thực sự quá buồn cười.
<< Con lừa xì hơi >> là biệt danh trấn Thuận Phong bên này gọi xe gắn máy.
Bây giờ người có thể cưỡi thứ này đều là kẻ có tiền.
Lâm Tịch trêu chọc nói: "Chậc, ngài là đạo trưởng hiện đại nha, còn chạy << Con lừa xì hơi >> phân khối lớn, ngưỡng mộ ngưỡng mộ, đúng là phải lau mắt mà nhìn rồi!"
Lưu Thúy Vân ở bên cạnh đánh một cái vào đầu Lâm Tịch: "Ranh con, sao lại nói chuyện như thế với đạo trưởng?"
"Mẹ, người ta nói, mắng con cái là ranh con thật ra người ăn thiệt thòi là cha mẹ."
Mấy người cười cười nói nói vào nhà.
Lão đạo nói, từ sau khi diệt quỷ ở trường học, ông ta liền thanh danh đại chấn, gần đây có rất nhiều người trong thôn trấn đều bắt đầu đến đạo quán dâng hương, bây giờ ông ta còn thu hai cô nhi để truyền hương hỏa.
"Có người cách quá xa, sợ đi trễ trì hoãn chuyện, ta mới mua nó, bần đạo hiện tại là khoa học bắt quỷ."
Nhìn dáng vẻ Lâm Tịch cười hì hì, lão đạo nói: "Nhóc con, ngươi chớ xem thường ta, chiếc xe kia là << Môtô hạnh phúc >>. Vì không cho đám người bán xe gắn máy kia cảm thấy lão đạo là một tên ma cà bông, ta trực tiếp chọn cái này."
Lâm Tịch kinh ngạc: "Vì sao chọn chiếc môtô này thì ông không phải là ma cà bông?"
Lão đạo bĩu môi một cái: "Ngươi không có nghe tivi suốt ngày nói 'Môtô hạnh phúc, sự lựa chọn của người trong nghề' sao?"
Lúc này đừng nói Lâm Tịch, ngay cả Diêm Khắc Kiệm bọn họ cũng đều buồn cười cười ha hả.
"Nói nhà các người đào được vàng ròng ở đồng cỏ hoang chăn nuôi ngoài trường học, đều là truyền ra từ Đàm gia bên kia. Có người nói với ta, cho nên ta truyền chuyện Tả gia câu bắt quỷ theo hướng mơ hồ, các ngươi cũng đừng sợ, đầu xương cứng Hà Kiến Quốc kia chắc chắn sẽ không nói ra một chữ, nhân phẩm của lão đạo ta lại càng không cần phải nói, cho nên chỉ cần bản thân các ngươi ổn được, đừng để lộ chân tướng, từ từ sẽ không sao cả."
Thì ra lần này lão đạo là cố ý đến cho nhà bọn họ ăn định tâm hoàn, sợ những lời đồn đại kia công kích, người nhà họ Diêm ngồi không yên trên điện Kim Loan.
"Ta cảm thấy kỳ quái, tại sao ngươi lại đắc tội con nhóc nhà họ Đàm như vậy?"
"Còn có thể tại sao? Chắn đường người ta thôi!" Lâm Tịch liền thuật lại chuyện vòng tay ngâm máu chó đen cho lão đạo.
Lão đạo giơ ngón tay cái lên: "Không tệ, ta đã nói ngươi đứa nhỏ này là người mặt lạnh tim nóng, người sống trên đời, không sợ đi sai đường chỉ sợ tâm sai lệch, phúc báo của ngươi còn ở phía sau! Về phần con nhóc Đàm gia kia, để cho ta đi, các ngươi không cần lo lắng."
Tôi lo lắng cô ta cái quả cà, giữ lại một cái mệnh nát cho cô ta, chính là vì làm cho cô ta khổ thân khổ tâm, không thì hiện tại lấy thân thủ của Lâm Tịch, chơi chết cô ta còn dễ hơn làm thịt con gà.
Hóa ra có một lần lão đạo đi xem phòng ở cho người của một thôn nọ, kết quả trong thôn kia vừa nghe nói Uông đạo trưởng đại danh đỉnh đỉnh đến rồi, phần phật chạy tới không ít.
Trong đó có người cầm bát tự muốn lão đạo hợp hôn giúp, nhà gái lại là Đàm Nhạc.
Người nhà này điều kiện không tốt lắm, xem ra Đàm gia đã đem Đàm Nhạc bán phá giá.
Lão đạo ra dáng nói một đống sau cùng kết luận con bé này mệnh mang dịch mã, chỉ có thể lấy chồng ở xa, gả gần nhà, đối với nhà mẹ đẻ lẫn nhà chồng đều không tốt.
Lời này cũng không tính là nói xấu, nhưng Đàm Nhạc muốn lấy chồng gần đây để tìm phiền phức ngột ngạt cho Diêm gia, đó là không có khả năng.
Sau đó cũng không lâu lắm, Lâm Tịch liền nghe nói, Đàm gia gả Đàm Nhạc cho một người hơn bốn mươi tuổi làm tạp vụ trong một rạp xiếc ở thành Y.