Một người nữ sinh thở dài nói: "Hóa ra là Uông thần tiên làm vòng tay, chẳng trách sau đó tớ không mơ thấy ác mộng nữa, tại sao tớ lại không nghĩ tới chuyện phải nghĩ cách phản kháng chứ? Hiện tại xem ra, cô ta cũng không phải vô địch đến tình trạng không thể chiến thắng!"
Lâm Tịch nói: "Cho nên tớ cảm thấy lời mẹ tớ nói rất có đạo lý, 'Không có việc gì đừng tìm chuyện, gặp chuyện đừng sợ chuyện.'Sự thật chứng minh, gặp được khó khăn đừng hoảng hốt, một người kế ngắn, hai người kế dài, thật sự có chuyện tự mình giải quyết không được thì lấy ra để mọi người cùng nhau cách."
Đối với lời Lâm Tịch nói, Hàn Như là người cảm khái nhiều nhất, cô ấy vươn tay nắm chặt tay Lâm Tịch: "Đậu Đậu, cám ơn cậu!"
Tiếp theo là Triệu Đông Mai, Lâm Nhã Trác, tất cả nữ sinh ở trong phòng ngủ đều nắm chặt tay nhau.
Lâm Tịch cười nói: "Cũng không tin chúng ta nhiều tay như vậy, còn đấu không lại một bàn tay của cô ta trong hầm phân?"
Trông thấy đám nữ sinh nhỏ bị cổ động đến quần tình kích động, Lâm Tịch kêu lên: "Vậy còn chờ gì nữa? Hiệu trưởng xây ký túc xa tốt như vậy cho chúng ta, còn kèm theo phòng tắm và nhà vệ sinh, chúng ta không thể trơ mắt nhìn thầy ấy bị một người đàn bà chanh chua ức hiếp đúng không?"
"Đúng!" Đội quân nữ sinh líu ríu đi thẳng đến phòng Hiệu trưởng.
Lâm Tịch gõ cửa một cái, trực tiếp đẩy cửa vào, trông thấy một người phụ nữ lớn tuổi gầy còm đen đúa dùng bàn tay đen như móng gà chỉ vào Hà Kiến Quốc ở đối diện chửi ầm lên.
Đánh giá một chút mấy người trong phòng, Hà Kiến Quốc đứng phía sau bàn làm việc, bên trong trấn Thuận Phong không có Phó hiệu trưởng, chỉ có một nữ giáo viên chủ nhiệm họ Trương cũng ở đó, một mặt tức giận bất bình.
Bà ta cảm thấy vô cùng bi ai, tri thức nhiều đến đâu, không chịu nổi người ta không biết xấu hổ.
Người ta thường nói, có lý thì tự tại, hàm oan tất tự cao*.
*người có lý thì lời lẽ hùng hồn, người bị oan thì lớn tiếng kêu oan.
Nhưng hai vợ chồng nhà họ Đàm, người nam không biết xấu hổ, người nữ càng không biết xấu hổ hơn, nghiêng ba lệch bốn, mơ hồ không rõ.
Mẹ Đàm vừa thấy nhiều học sinh đi vào như vậy, càng hăng hái, ngồi xuống đất bắt đầu khóc lóc om sòm lăn lộn gào khan: "Dựa vào cái gì lấy tiền của Đàm Nhạc nhà chúng tôi, thậm chí một câu chào cũng không chào? Chúng tôi tới đòi tiền thì sao? Hợp tình hợp lý hợp pháp, tiền của tiểu thiếp nhà con gái chúng tôi ở đời trước, đó chính là con gái tôi. Cha nó để lại đồ vật cho nó thì tôi lấy đi thì dính dáng gì tới ông? Hả? Dính dáng gì tới ông?"
Bà ta càng lăn càng gần, lăn đến bên cạnh Hà Kiến Quốc đột nhiên đứng lên lớn tiếng chất vấn Hà Kiến Quốc, chân gà đen cũng sắp cào tới mặt Hà Kiến Quốc.
Hà Kiến Quốc tức đến mức gân xanh trên cổ cũng sắp nứt toác rồi, giống một con giun xông ra, thật sự rất muốn gọi học sinh Diêm Đậu Đậu kia cầm cái xẻng đập người đàn bà không thèm nói đạo lý này một trận giống như đập nữ quỷ kia.
"Vị phụ huynh này, bà đừng nghe nhìn lẫn lộn, hai chuyện bà nói không có cách nào đánh đồng với nhau. Ai nói cho bà con gái bà là chủ mẫu gì đó của nữ quỷ? Cho dù là như thế, ai có thể chứng minh những vật kia là của nữ quỷ này?"
Lâm Tịch nghe thấy lời này của Hà Kiến Quốc liền biết xong rồi.
Lần hủy nhà vệ sinh này, nếu không phải bọn họ vừa quyên tiền vừa thề độc, dưới mặt đất khẳng định có quan tài, nếu không ai cũng đừng nghĩ động tới nó.
Hà Kiến Quốc người này rất tuân thủ quy tắc, nói theo hướng dễ nghe, có nguyên tắc, nói theo hướng không dễ nghe chính là quá giáo điều, quá thực dụng, không hiểu được biến báo.
Ông ta chính là loại người "Quân tử có thể ức hiếp" này.
Ông ta vừa nói dứt lời, hai mắt mẹ Đàm lập tức bộc phát một cỗ tặc quang, kích động đến nỗi giọng nói đều biến âm: "Nhìn xem, nhìn xem, tôi đã nói là đào ra đồ vật đi, đây chính là Hiệu trưởng tự mình thừa nhận."
Trương chủ nhiệm vẫn luôn úp úp mở mở đánh thái cực với bọn họ, không ngờ bỗng chốc bị đồng đội heo hố ra phân, cũng là ve sầu rơi xuống đất -- tắt tiếng.
Các giáo viên dạy học sinh tất nhiên là thao thao bất tuyệt, nhưng đối mặt một người đàn bà chanh chua mù chữ lại không có chút liêm sỉ nào, thì hoàn toàn không đủ.
Hiện giờ miệng Hà Kiến Quốc há ra hợp lại giống như cá đồng mắc cạn, lại lúng ta lúng túng không biết nói gì.
Ông ta muốn nói, nói bốn chữ "Cho dù như vậy," đây chẳng qua là nêu ví dụ mà thôi, cũng không có thừa nhận đây là sự thật, nhưng ông ta tức đến mức nói không nên lời, vợ chồng nhà họ Đàm cũng không cho ông ta cơ hội nói ra khỏi miệng.
Hai vợ chồng một người đấm ngực dậm chân tiện thể vỗ bàn, một người lăn lộn ngay tại chỗ, chỉ có dì Đàm Nhạc trông cũng không tệ lắm đứng ở trong góc nhỏ, tối thiểu từ lúc Lâm Tịch bọn họ đi vào đến bây giờ, cô ta cũng chưa nói một câu nào.
Chẳng qua chị em nhà bọn họ lớn lên đúng là giống nhau, Hàn Như lặng lẽ nói bên tai Lâm Tịch: "Đậu Đậu, tớ cảm thấy Đàm Nhạc lớn lên càng giống dì cô ta."
Hiện tại Lâm Tịch cũng không có tâm tình nghiên cứu vấn đề này, một đám nữ sinh lúc đến quần tình xúc động phẫn nộ, nhưng vừa thấy điệu bộ này, trời sinh con người có loại e ngại đối với người bề trên khiến các cô đều có chút sợ hãi.
"Hiệu trưởng, em nghe nói, phụ huynh của tội phạm giết người Đàm Nhạc đến rồi? Đám nữ sinh chúng em ở chung phòng ngủ bị cô ta tai họa hết sức đau khổ, cả tập thể đang chuẩn bị đến đồn công an tố cáo cô ta đấy, vừa khéo bọn họ lại đưa tới cửa."
Mẹ Đàm đang làm ầm ĩ ngay tại lại nghe thấy có người dám kêu gào cùng với bà ta, lập tức đứng dậy giương nanh múa vuốt phóng tới Lâm Tịch: "Con nhỏ khốn kiếp kia, còn dám nói xấu con gái tao? Từ nhỏ con gái tao đã nghe lời, tao bảo nó đi hướng đông nó không dám đi hướng tây, bảo nó đánh chó nó không dám đuổi gà, ngay cả con kiến đều không nỡ giẫm chết, làm sao có khả năng giết người?"
"Ồ, vậy nếu theo như lời bà nói, con gái bà giết người chính là do bà xúi giục đúng không? Pháp luật đã nói, xúi giục giết người tội còn nặng hơn tội phạm giết người! Tôi có thể tìm bà đấy nhé! Hàn Như, mau đi lên trấn trên gọi điện thoại báo cảnh sát, nhớ kỹ cũng gọi Trần Quân tới đây, cô ấy cũng là nhân chứng."
Mẹ Đàm tuyệt đối không sợ phần tử trí thức, nhưng nói tới cảnh sát thì không hiểu sao bắp chân bà ta lại lắc một cái.
Thời đại này, chú cảnh sát rất có lực chấn nhiếp, ở trong lòng dân đen, cảnh sát đại biểu cho quan phủ, cảnh sát mà đến tìm ngươi có nghĩa có thể phải đi ăn bánh ngô miễn phí.
Trong phim truyền hình đều diễn như vậy, còn động một chút là đại hình hầu hạ, đi vào chắc chắn không có tốt.
Cho nên cha Đàm cũng ngừng lại động tác gõ nhạc.
Hà Kiến Quốc đau lòng nhìn hai cái chén sứ trắng va chạm vào nhau ở trên bàn lúc cha Đàm không ngừng vỗ bàn, miệng chén va chạm đến mức các mảnh vỡ nhỏ rơi xuống, trông giống như bị thứ gì gặm qua, căn bản không thể tiếp tục sử dụng, nếu không uống trà sẽ đầy miệng máu.
Ánh mắt Trương chủ nhiệm sáng ngời nhìn Lâm Tịch, không ngờ đứa nhỏ này chẳng những có khí lực, cái đầu dưa này cũng rất thông minh, biết lấy độc trị độc.
"Mày có kêu chủ tịch huyện.. Tao.. Tao cũng không sợ, dựa vào cái gì nói xấu con gái tao giết người? Tao nói mày giết người đấy?" Mẹ Đàm đã có chút ngoài mạnh trong yếu.
"Chúng tôi có chứng cứ, bà nói tôi giết người vậy bà có chứng cứ không? Nếu như không có, tôi có thể tố cáo bà tội phỉ báng!" Lâm Tịch từng bước một đến gần bà ta.
Mẹ Đàm bất giác lui lại từng chút một: "Vậy mày có chứng cớ gì? Nếu mày không có tao cũng tố cáo mày.. Cái gì.. Báng!"
"Chính miệng con gái bà thừa nhận, cô ta câu kết với nữ quỷ rót nước cho đám nữ sinh chúng tôi uống, buổi tối đi tiểu đêm để ả nữ quỷ đó tới giết chúng tôi, bà có thể nói tôi nói dối, nhưng hơn chín trăm bạn học trong trấn Thuận Phong đều tận mắt nhìn thấy chính tai nghe được! Hơn hai mươi thôn dân Tả gia câu chứng kiến toàn bộ quá trình! Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm! Muốn chứng cứ, tôi có rất nhiều!"