Lâm Tịch hối hận rồi, Đàm Nhạc, ngươi nha chính là << Định luật Murphy >> trong nhiệm vụ lần này của ông đây!
Cô thật sự không nghĩ tới, Đàm Nhạc vẫn chỉ dám trốn ở phía sau giở trò lại dám ra tay ở trước mặt mọi người.
Lâm Tịch cảm thấy mình thật sự sai rồi, cô không nên đánh đồng chỉ số thông minh của Đàm Nhạc với Chu Hiểu Đường.
Đàm Nhạc hành động như vậy quả thực chính là giết địch tám trăm tự tổn hại một ngàn.
Mặc kệ là khoảng cách hay là phương vị, Đàm Nhạc giả vờ có giống đến đâu cũng ngã không đến trên người thanh niên kia.
Chuyện ngoài ý muốn này thật sự là cố ý quá rõ ràng.
Đàm Nhạc vẫn luôn trà trộn ở trong đám thôn dân đào mộ Tả gia câu, cách "Sí Dương Kính bát quái" bên này khoảng hơn mười mét, chỉ cần không phải say rượu, cho dù là ô tô chạy bình thường đều có thể phanh lại được, huống chi là người?
Thật ra Lâm Tịch cũng không biết, khiến cho Đàm Nhạc ra chiêu bất tỉnh chính là Lâm Tịch.
Mọi người thường nói, thấy sắc liền mờ mắt, Đàm Nhạc lại là bị ghen ghét triệt để cướp đi lý trí.
Vừa là cùng lớp vừa là cùng phòng ngủ, hai người cũng được coi là như hình với bóng ở trình độ nào đó.
So với Đàm Nhạc gần như phải cột tóc lên xà nhà lấy dùi đâm đùi mới có thể đạt được trình độ trung bình trong lớp, Diêm Đậu Đậu quả thật chính là tồn tại làm nổi bật sự vô dụng của cô ta.
Tùy tiện đọc sách đã có thể đứng đầu top 5 trong lớp, không có việc gì thì cùng người khác thảo luận những ngôi sao ca nhạc Hương Cảng kia hoặc là cười toe toét chơi đùa.
Ngươi dốc hết toàn lực để làm được tốt nhất, còn không bằng người khác tùy tiện làm một chút.
Tâm trạng Đàm Nhạc ra sao có thể nghĩ.
Hết lần này tới lần khác thiên phú âm nhạc duy nhất mà Đàm Nhạc vẫn lấy làm kiêu ngạo hơn nữa muốn dùng nó đổi một đầu đường ra, cũng bị người ta vô tình nghiền ép.
Đàm Nhạc làm người hai đời, đều cố chấp cho rằng, lớp năng khiếu là một cơ hội ông trời cho cô ta, mà suất vào lớp năng khiếu bị mất đi là bắt đầu tai họa ngập đầu của cô ta.
Sự ghen ghét đối với Diêm Đậu Đậu, có lẽ người khác sẽ cảm thấy khó hiểu, nhưng Đàm Nhạc lại hận đến đương nhiên.
Đợi đến khi Diêm Đậu Đậu rốt cuộc điên mất, chết mất, Đàm Nhạc vui sướng chưa tới hai ngày nhưng lại xuất hiện cha mẹ và anh trai thương cô ta cưng chiều cô ta, cho dù chết rồi cũng phải đòi lại công lý cho Diêm Đậu Đậu!
Mặc kệ lấy ra một điều nào so sánh với Đàm Nhạc, từ đầu đến đuôi cô ta đều là kẻ thất bại.
Cho nên biết được Diêm Đậu Đậu ngoại trừ có những chỗ khiến người đố kị ở đời trước, lại còn lực lớn như thế, mà đám người Tả gia câu còn hô hào cổ vũ cho một con nhóc như cô ta, tựa như cô ta là một nữ anh hùng.
Giờ khắc này, ở trong mắt Đàm Nhạc, Diêm Đậu Đậu được mọi người ngước nhìn là điều mà mặc kệ cô ta như thế nào cũng làm không được.
Những ký ức không vui kiếp trước cộng thêm một màn thấu tim bây giờ, Đàm Nhạc âm thầm xiết chặt tay.
Cho nên Diêm Đậu Đậu lúc này quả thực chính là tội đáng chết vạn lần!
Lâm Tịch cầm bó đuốc lặng lẽ rời đi gần như không làm bất luận kẻ nào chú ý, tầm mắt mọi người đều bị thu hút bởi tràng cảnh huyền huyễn bên kia, ngoại trừ Đàm Nhạc.
Đàm Nhạc cảm thấy giờ phút này hành vi tìm đường chết của Diêm Đậu Đậu là cơ hội duy nhất cho cô ta.
Diêm Đậu Đậu cũng dám thiêu hủy cỗ quan tài của nữ quỷ kia?
Nhìn biểu hiện trước đó của đám Uông Thiên Chính, Đàm Nhạc cảm thấy bọn họ chỉ là cậy vào những tấm gương kia bãi trận, chỉ cần nữ quỷ thoát khỏi tám mặt gương kim quang lóng lánh kia, giết chết bất cứ người nào đều không sao cả.
Bởi vậy trong nháy mắt cô ta thành công bổ nhào vào người thanh niên kia còn tận lực hét lên một tiếng, vừa để cho nữ quỷ chú ý tới sự thay đổi của nơi này cũng vừa làm cho nữ quỷ nhận ân tình của cô ta.
Một quá trình như vậy trong lúc ấy chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Nữ quỷ giương nanh múa vuốt, bỗng nhiên nhào tới, tóm lấy Lâm Tịch đang ngăn cô ta dập lửa.
Tốt xấu bây giờ cũng là một đầu thông mạch cộng thêm Tôi Thể Thuật cấp 1, Lâm Tịch sao có thể để cho cô ta toại nguyện.
Tránh né công kích, điều động nội kình hai mươi Đoạn Cẩm đập một quyền vào bộ ngực bằng phẳng của nữ quỷ.
Kết quả khinh địch là nỗi đau vĩnh viễn ở ngực nữ quỷ!
Chỉ xem Lâm Tịch như thiếu nữ có chút khí lực và lá gan tương đối lớn, thế là nữ quỷ bị một quyền đập trúng ngực.
Thật ra nếu nói một cách nghiêm túc, cô ta cũng không thể gọi là nữ quỷ, quỷ bình thường chỉ là hồn thể, mà thứ trước mặt bị gỗ đào đóng đinh lại bị << Ngũ Dương Phong Hồn quan tài >> vây khốn trong một tấc vuông, linh hồn không được rời thân thể, cho nên không thể tính là quỷ.
Cô ta ngậm oán mà chết, chết mà hóa sát, nữ thi âm sát này hẳn là một giống loài giữa quỷ vật và cương thi.
Sát thi mới hình thành có được linh trí, không giống cương thi, phải cơ duyên xảo hợp tiến hóa đến giai đoạn "Không phải thi thể" mới có được linh trí đơn giản, mà trước đó chỉ biết ăn, chỉ số thông minh thậm chí không bằng dã thú.
Phải biết, ba hồn bảy phách của người phân ra giấu ở mắt, tai, miệng, mũi, tim, gan, tỳ, phổi, thận cùng với bên trong máu thịt, sát thi linh hồn không rời thân thể, mặc dù thân thể đã không còn sức sống, nhưng vẫn còn hồn phách, chỉ cần gặp được cơ duyên vẫn có thể thông qua một ít thủ đoạn lấy hồn dưỡng thể như cũ, từ đó đạt tới trình độ thi thể không thối rữa, linh hoạt như người sống.
Cho nên sát thi có máu, nhưng máu có màu tím thẫm.
Tương tự sát thi cũng có cảm giác.
Cho nên Lâm Tịch đập xuống một quyền này, sát thi đau đớn cỡ nào có thể nghĩ, suýt chút nữa biến cao nguyên Thanh Tàng thành thung lũng Tứ Xuyên.
"Ngươi thật đáng chết!" Một giọng nói âm trầm Lâm Tịch tương đối quen thuộc vang lên.
"Ai, ngươi thế này cũng không khoa học nha, rõ ràng miệng bị chặn rồi, làm sao ngươi có thể nói ra được lời này?" Lâm Tịch vừa ra quyền cước tăng theo cấp số cộng còn vừa hỏi sát thi này như thể đang trò chuyện với người quen cũ.
Sát thi hành động cũng rất nhanh nhẹn, chẳng qua bởi vì trên tay chân đều mang theo gỗ đào, ít nhiều có chút ảnh hưởng.
Lâm Tịch xoay chuyển tròng mắt, từ bỏ công kích những bộ phận khác trên người cô ta, xiết chặt nắm đấm đặc biệt đánh mấy cây gỗ đào kia.
Sở dĩ sát thi này đặc biệt hấp thu kinh nguyệt, tất nhiên là có thể gia tăng công lực cho sát thi, chủ yếu nhất vẫn là vì dùng âm trong chí dương để hóa giải mấy cây gỗ đào hình đinh này cùng với dương hỏa đánh vào thân thể lúc trước.
Máu kinh lần đầu có hiệu quả cực tốt, lúc trước đã nói, hồn phách con người là giấu bên trong thất khiếu ngũ tạng và máu thịt, sát thi này không thể phá quan tài mà ra, cho nên sẽ hút máu của năm nữ sinh có kinh lần đầu với số lượng lớn, chỉ có dùng máu thuần âm làm ô uế, xua đuổi năm cây gỗ đào kia mới có thể hoàn toàn nhổ bỏ chúng nó.
Hành vi hiện giờ của Lâm Tịch, quả thực là muốn cô ta trải qua nỗi đau đớn, khuất nhục cùng sợ hãi trước khi chết năm đó một lần nữa.
Cũng do sát thi này thật sự xui xẻo, thuận lợi nhận được máu kinh ẩn chứa hồn phách của Trương Tú Lệ, tiếp theo Đàm Nhạc lại đưa Hàn Như tới, không ngờ tiến hành được một nửa lại bị người ta cứu đi.
Bởi vì có máu tươi làm vật dẫn, cô ta có thể cảm ứng được vị trí Hàn Như trong phạm vi nhất định, thế là cô ta thi triển "Phương pháp bóng đè" chỉ cần Hàn Như chết trước khi bổ sung đủ máu, hồn máu vẫn là của cô ta.
Kết quả lại bị phá hỏng, không biết tại sao, cô ta thế mà không thể vào trong mộng của Hàn Như được nữa.
Lúc cô ta đang ảo não không thôi, đồng bạn hợp tác lại đưa Lâm Tịch tới, cô ta vui mừng quá đỗi, nắm lấy BVS nhìn cũng không thèm nhìn lập tức hấp thu vào cơ thể, kết quả tất nhiên rất máu chó, bởi vì cô ta hấp thu chính là máu chó đen chuyên khắc quỷ vật lại ẩn chứa dương khí, công lực không tăng ngược lại hạ xuống, ngay cả bản thân cô ta cũng bị cổ dương khí kia đốt bị thương.
Thật vất vả loại trừ máu chó đen ra khỏi cơ thể từng chút một, lại phát hiện cô ta không có cách nào nhúc nhích, vậy mà hệt như bị người ta phong ấn lại.
Không chờ cô ta thở ra một hơi, đã bị người ta đào ra từ dưới đất rồi.
Cô ta đúng là vẫn luôn ngóng trông lại thấy ánh mặt trời, nhưng đó là khi cô ta thành công loại bỏ năm cây gỗ đào, công pháp đại thành mới được!
Cho nên sát thi này đã vô cùng phẫn nộ, ban đầu cô ta nghĩ thu thập đủ năm hồn máu để trừ bỏ năm cây gỗ đào kia trong một lần, nhưng hôm nay dưới sự phẫn nộ cũng không quản được nhiều như vậy.
Sau khi đối chưởng với Lâm Tịch một lần nữa, sát thi đột nhiên lại bay lên trời, nhảy ra ngoài vòng chiến, dang rộng hai tay, hai tay hóa thành vuốt nắm chặt gỗ đào trong lòng bàn tay, dường như toàn thân đều đang run rẩy, mà cây gỗ đào đóng ở trong miệng kia, vậy mà vẫn đang không ngừng run rẩy, dường như có ý thức tự chủ!