Hai người cảm thấy, nhất định là cơn gió lạnh khó hiểu vừa rồi thổi tắt cây đuốc, không hẹn mà cùng mò diêm trong túi áo.
Một cây, hai cây, ba cây..
Thật sự rất kỳ lạ, mặc kệ quẹt diêm như thế nào, một chút lửa cũng không ra.
Đám người thấy hai người kia đều đang liều mạng quẹt diêm, cảm thấy có khác thường, đều nhìn về phía Uông Thiên Chính.
Tình cảnh này, Hà Kiến Quốc – kẻ vẫn luôn theo chủ nghĩa vô thần trốn ở bên cạnh lặng lẽ quan sát cũng kinh ngạc trong lòng, không thích hợp, dùng khoa học cũng không có cách nào giải thích chuyện này!
Hoặc là nói, ở trên thân hai người kia, cùng lúc phát sinh định luật Murphy?
Theo những gì Hà Kiến Quốc biết, cái gọi là định luật Murphy chính là một câu tục ngữ ở phương bắc: Thời khắc mấu chốt như xe bị tuột xích.
Nhưng dây xích này cũng tuột quá trùng hợp quá thống nhất rồi?
Ông ta đứng ở khá xa, luồng gió âm lãnh kia cũng không có thổi tới chỗ ông ta, cho nên ở trong mắt Hà Kiến Quốc, chính là bó đuốc trong tay hai người đột nhiên cùng lúc dập tắt, sau đó hai người lại cùng nhau quẹt diêm mà không được.
Cho nên ông ta cũng đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào Uông Thiên Chính.
Lão đạo không chút hoang mang vẫy tay một cái với trợ lý -- cũng chính là Lâm Tịch, Lâm Tịch đưa bao quần áo nhỏ xách trong tay cho ông ta.
Uông Thiên Chính lấy ra một bình nhỏ vàng óng như là dầu nành từ trong bao quần áo nhỏ.
Tất cả mọi người rất tò mò, đây rốt cuộc là pháp bảo gì?
Lão đạo phân thứ trong bình nhỏ kia ra rồi giội lên hai bó đuốc, có người hỏi: "Uông đại sư, thứ giống dầu nành này là bảo bối gì?"
"Dầu nành đấy!" Uông Thiên Chính chậc lưỡi, có chút tiếc hận nói: "Ít nhất có thể xào hai mâm đồ ăn."
Lâm Tịch :(︶︿︶)
Bây giờ đang bắt quỷ, ngài có thể nghiêm túc một chút không hả?
Sau đó..
Uông Thiên Chính lại lấy ra một đồ vật khác từ bên trong túi -- cái bật lửa!
Hơn nữa còn mẹ nó là bật lửa cao cấp nhất chống gió tốt nhất khi đó.
Thuận lợi đốt hai bó đuốc, sau đó Uông Thiên Chính thu hoạch hơn n đôi bạch nhãn, nghiêm trang nói: "Các ngươi không cần tham gia phong kiến mê tín, thời đại khác biệt, chúng ta phải sử dụng tất cả tài nguyên có thể sử dụng, bắt quỷ một cách khoa học và hữu hiệu."
Thôn dân Tả gia câu nhéo nhéo hộp diêm bên trong túi của mình, ừm, thao tác vô lại này của ông quả thật là khoa học và hữu hiệu.
Hai bó đuốc dấy lên, nói cũng kỳ quái, vừa đến gần đầu quan tài và đuôi quan tài, hai tấm phù vàng lập tức "Phụt" một phát liền bắt đầu cháy rừng rực.
Mùi tanh hôi càng nồng nặc trong không khí, cho dù mang theo khẩu trang, đám người vẫn bị hun choáng đầu hoa mắt.
"Mau nhìn, vách quan tài.. Vách quan tài đang chảy máu!"
Đột nhiên có người hoảng hốt kêu lên.
Quả nhiên, chỉ thấy vách quan tài đen nhánh bị đốt rung động "Đôm đốp," mà quan tài trông mục nát đến mức chỉ cần một đá liền có thể đạp vỡ ra thành từng mảnh, giờ phút này lại hệt như thịt mỡ được bỏ vào trong chảo dầu rán lên, đang sủi bọt ùng ục ùng ục, chẳng qua khác với rán mỡ chính là, xuất hiện trên quan tài đen này, là chất lỏng đỏ tươi.
Trong không khí, mùi máu tươi càng thêm sền sệt, thứ gống như máu tươi đã bắt đầu chảy xuôi dọc theo vách quan tài xuống phía dưới.
Hai chân Uông Thiên Chính không ngừng di chuyển theo quy luật, như là đang dùng chân viết bát quái, chẳng biết từ lúc nào trong tay xuất hiện một thanh kiếm gỗ đào, không ngừng quơ kiếm vỗ xuống quan tài đen.
Mỗi một kiếm đánh xuống, đều có thể trông thấy máu tươi trong quan tài đen chảy ra nhanh hơn, đám người trông thấy kinh tâm động phách, đều cảm thấy hóa ra Tả gia câu thật sự có một bán tiên.
Nhưng Lâm Tịch lại thấy được rõ ràng, mỗi khi Uông Thiên Chính chém ra một kiếm, khí thế trên người sẽ suy yếu một ít, mặc dù quan tài đen kia vẫn luôn chảy máu, nhưng bó đuốc từng người cầm ở đầu và đuôi quan tài chẳng qua chỉ có một khối lớn như quả đấm, lại không thể tràn ra xung quanh.
Lúc này vẫn là giữa trưa, nếu qua buổi trưa có dương khí thịnh vượng nhất, cục diện đối với lão đạo mà nói càng thêm bất lợi.
Cũng không biết vì sao, rõ ràng âm hòe đã bị dây đỏ ngâm qua máu chó đen trói lại, nhưng Lâm Tịch vận dụng tinh thần lực vẫn không thể thăm dò tình hình trong quan tài như cũ.
Tinh thần lực của cô vừa tiếp cận quan tài đen kia, sẽ lập tức bị một tầng gì đó cực kỳ dày nặng ngăn cản, không thể tiến thêm.
Sau khi Uông Thiên Chính chém hai kiếm thật mạnh vào quan tài một lần nữa, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Hà Kiến Quốc cũng nhìn ra sự việc không tốt lắm, từ đằng xa đi tới, nói với Uông Thiên Chính: "Uông đạo trưởng, tôi thấy nếu tiếp tục như thế, có đốt tới nửa đêm thì quan tài này cũng không thể bị thiêu hủy hoàn toàn đâu."
Uông Thiên Chính ho khan hai tiếng, nói: "Nữ quỷ âm sát trong quan tài này chính là có chủ ý này. Là lão đạo nghĩ quá đơn giản."
Ông ta lại thở dốc một hơi, nói: "Trước kia ta là sợ nữ quỷ này phá quan tài mà ra sẽ lưỡng bại câu thương với chúng ta, cho nên dùng dây đỏ phong sát trước. Ai ngờ nữ quỷ này cũng thật cao minh, thế mà cam lòng lấy máu kinh hóa sát cô ta hấp thu trong nhiều năm để ngưng kết trên quan tài đen này, bây giờ quan tài đen đã thành một lớp áo giáp của cô ta, lửa khó mà tổn hại, nước thấm khó mà mục nát, đao thương bất nhập!"
Lâm Tịch nghe hỏi: "Ý của ông là, cô ta đem lực lượng bản thân mình hấp thu được ngưng kết trên quan tài đen này?"
"Ừm." Sắc mặt Uông Thiên Chính ngưng trọng, khẽ gật đầu: "Một khi kéo tới mặt trời xuống núi, âm khí lên cao, chỉ sợ sẽ là lúc cô ta phá quan tài mà ra."
Hà Kiến Quốc nhìn vẻ mặt Uông lão đạo, lập tức bùng nổ lòng hăng hái san bằng mồ mã năm đó, lớn tiếng kêu lên: "Tôi cũng không tin, ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, thân là duy vật.. Cái đó.. Còn sợ một người chết không biết bao nhiêu năm ư?"
Hà Kiến Quốc thật sự ngượng ngùng lại nói chính mình "Chủ nghĩa duy vật, kẻ vô thần," dù sao nữ quỷ người ta cũng ngông nghênh nằm ở đằng kia.
Ông ta vươn tay liền cầm lên một cái cuốc lưỡi thép đào mộ, nhổ nước miếng vào trong lòng bàn tay, khí phách nói: "Nhìn bản Hiệu trưởng!"
Uông Thiên Chính vận dụng chân khí chém quan tài nửa ngày, toàn thân mệt mỏi, vươn tay muốn ngăn cản, đã là không kịp.
Hà Kiến Quốc đã sải hai bước đến bên cạnh quan tài đen, gần như dùng toàn bộ sức lực vung cuốc lưỡi thép lên đào xuống quan tài kia.
Ông ta nghĩ lần này làm thế nào thì mình cũng có thể đào ra một lỗ thủng lớn trên quan tài đen, chỉ nghe thấy một tiếng đinh tai nhức óc như kim loại va chạm vào nhau, Hà Kiến Quốc chỉ cảm thấy hai đầu cánh tay bỗng nhiên đau đớn kịch liệt, sau đó cuốc lưỡi thép thế mà rời tay bay lên, suýt chút nữa đập trúng một thanh niên Tả gia câu đang cầm tấm gương.
Hà Kiến Quốc nhìn quan tài cũ nát đến mức tùy tiện đá một cái liền có thể đá vỡ ra thành từng mảnh, một cuốc này của ông ta, thậm chí ngay cả một dấu vết đều không có lưu lại, còn không bằng lão đạo kia đâu!
Hai đầu cánh tay của ông ta giờ vừa tê dại vừa đau, mặc dù còn ở trên người ông ta, nhưng đã hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của ông ta.
Hà Kiến Quốc không khỏi mặt đỏ tía tai: "Ây.. Bản Hiệu trưởng bêu xấu rồi."
Hiện tại ông ta thật sự tin tưởng, thế giới rộng lớn này, không thiếu cái lạ, quả thật có tồn tại những thứ khoa học cũng không thể giải thích, nếu không, quan tài này là chuyện gì xảy ra?
Lâm Tịch vẫn luôn suy tư từ khi Hà Kiến Quốc cầm cuốc lưỡi thép đi đào cỗ quan tài kia, cô tuyệt đối không thể vận dụng tinh thần lực hoặc là << Tử Chú Thuật >> của chính mình làm cái gì ở trước mắt bao người, tất nhiên, âm thầm quan sát nữ quỷ không tính.
Bởi vì Diêm Đậu Đậu là muốn thi đại học, Lâm Tịch có thể làm sau lưng, nhưng nếu để cho mọi người biết cô có một ít năng lực thần kỳ, sau đó người ủy thác tinh thần phấn chấn trở về chuẩn bị sống những tháng ngày hạnh phúc của cô ấy, lại phát hiện không cẩn thận đã thành một bà cốt, đoán chừng đánh giá nhiệm vụ của cô sẽ lập tức biến thành loại kém rồi.
Sau khi người ủy thác trở về thì hai mươi Đoạn Cẩm và Tôi Thể Thuật vẫn còn.
Nói chính mình trời sinh thần lực tương đối dễ được người khác tiếp nhận, hơn nữa sẽ không có người nói mấy lời không hay về cô.
Bởi vậy khi Hà đại hiệu trưởng bêu xấu xong, thất bại tan tác mà quay trở về, Lâm Tịch nói với một thanh niên: "Đưa cuốc lưỡi thép cho tôi."
Hà Kiến Quốc cảm thấy chính mình đã đủ mất mặt, trông thể trạng cô nhóc này, có thể cầm lấy cái cuốc thép kia đã coi như cô có sức lực.
Dường như nhìn ra suy nghĩ của Hà Kiến Quốc, Lâm Tịch khẽ cười nói: "Có lẽ Hà hiệu trưởng không biết, em trời sinh đã là lực lớn vô cùng."