Mùa đông, công trường Diêm Minh làm việc cũng nghỉ ngơi, cả ngày rảnh rỗi trong nhà, Lâm Tịch không có việc gì liền chỉ huy anh trai mình đi chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
Sợi dây đã ngâm máu chó đen, khoan sắt, búa tạ loại lớn sử dụng búa sắt, búa đập đá, cuốc lưỡi thép, hơn nữa còn phải dùng rơm rạ hoặc thân cây bắp bao phủ khu vực muốn đào trước, không thì mặt đất sẽ đóng băng đến mức rắn chắc vào mùa đông, rất khó đào bới.
Trong khoảnh khắc nữ thi âm sát bị máu chó đen khắc chế Lâm Tịch mơ hồ cảm ứng được, ở một chỗ nào đó cạnh tường rào trường học dường như có một đống đồ vật đen sì, trông hình dạng rất giống một hũ dưa muối lớn.
Ở vị diện này, hai mươi Đoạn Cẩm của Lâm Tịch tu luyện cũng không nhanh lắm, cô cũng không cảm giác được điềm xấu giống như loại cảm giác chẳng lành của cây hòe từ đống đồ màu đen kia, ngược lại là ấm áp, có vẻ vui sướng.
Xử lý nữ thi âm sát chắc chắn sẽ có động tĩnh rất lớn, hơn nữa nhất định phải đào ra cỗ quan tài kia từ dưới đất, Lâm Tịch cảm thấy đống đồ vật đen sì kia có thể sẽ làm nhà họ Diêm có một khoản tiền tài không nhỏ.
Người anh trai này của Diêm Đậu Đậu thật sự không tệ, tuổi còn trẻ thế mà vẫn luôn khiêng đá tại công trường cũng thật sự là vất vả lại nguy hiểm, nếu như ở trong đó thật sự là thứ cô mong đợi, sau khi đào nó ra thì cuộc sống của nhà họ Diêm chắc chắn sẽ khá hơn một chút.
Chủ yếu nhất là, cô còn có thể lấy ra một phần từ bên trong đi dụ dỗ Hiệu trưởng đại nhân đào nhà vệ sinh.
Con người Hà Kiến Quốc Hà đại hiệu trưởng vẫn không tệ lắm, lúc trước xây phòng ngủ chính là ông ta nói ra, thật ra trường học này cơ bản không có lợi nhuận gì, chủ yếu là Hà hiệu trưởng quá đau lòng cho những đứa trẻ trèo đèo lội suối kia.
Ngày mưa sạt lở và nước lên, mùa đông băng tuyết đường dốc, con đường cầu học nguy cơ tứ phía, học sinh xảy ra chuyện nhiều không kể xiết.
Nhưng mà không có cách, trấn Thừa Phong vốn là một nơi nửa đồi nửa núi, không có văn hóa thì cho dù trồng trọt cũng sẽ bị làn sóng cải cách đào thái, cho nên ông ta mới gánh lấy áp lực xây dựng trường học.
Chẳng qua ông cụ quả thật có chút thông thái rởm, nhất là hết lòng tin khoa học, phản đối phong kiến mê tín.
Năm đó vận động san bằng mồ mã, cái quan tài đầu tiên chính là do ông ta dùng cuốc sắt cạy ra, trong nháy mắt nắp quan tài bật ra, từng mảnh từng mảnh không biết là thứ gì như cánh bươm bướm bay lên, giữa thanh thiên bạch nhật có một cỗ thi thể ngồi dậy từ bên trong!
Lúc ấy, rất nhiều thôn dân sợ đến mức nằm rạp trên mặt đất liên tục dập đầu, còn có thanh niên trí thức dứt khoát bật khóc vì quá sợ hãi.
Trong nháy mắt, sự e ngại của mọi người đối với cái chết và quỷ quái đạt đến đỉnh điểm, những người phản đối san bằng mồ mã, phá tứ cựu lại nhảy ra, nói là đã quấy rầy người chết, vong linh trách tội blabla.
Hà Kiến Quốc lại không sợ chút nào, dùng cái xẻng đè lại nửa người trên của thi thể, giảng giải cho mọi người, nói là một số thi thể chết một năm, các cơ bắp cứng lại và co vào, ban đầu thi thể này đã vểnh lên ở trong quan tài, nắp quan tài vừa mở ra, tất nhiên là sẽ ngồi dậy.
Về phần những thứ bay lên như cánh bướm kia, là áo liệm thấp kém bị mục nát mà thôi.
Mọi người nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy thi thể kia cũng không có động tác khác, dần dần gan lớn lên, xích lại gần, quả nhiên giống hệt những gì Hà Kiến Quốc nói.
Hà Kiến Quốc thừa cơ tuyên truyền phải tin tưởng khoa học, tất cả sự vật đều có lý có thể luận, có dấu vết để lần theo.
Sau những chuyện này, Hà Kiến Quốc càng thêm chán ghét những truyền thống phong kiến cổ xưa mục nát kia.
Năm đó, khi quốc gia đề nghị không tranh đất với người sống, người chết cần phải hỏa táng, Hà Kiến Quốc lại là người đầu tiên dẫn đầu đưa mẹ già của chính mình đi hỏa táng, lúc ấy quả thực là ngàn người chỉ trỏ, người người đều mắng ông ta ngỗ nghịch bất hiếu, nói thương hại mẹ già của ông ta kéo ông ta lớn lên lại rơi vào kết cục chết không toàn thây.
Nhưng ông ta vẫn nhất quyết chống đỡ, cho tới hôm nay trong nhà ai lại có người qua đời, mọi người đã tự giác đưa đi hỏa táng.
Lâm Tịch là chuẩn bị hai tay, hoặc là hứa món lợi lớn, tất nhiên không phải cho Hà Kiến Quốc kiếm lời ở giữa, nếu cô dám tặng quà cho Hà Kiến Quốc, đoán chừng ông cụ có thể đánh cô ra khỏi văn phòng.
Nhất định phải hiến cho trường học.
Trường học cũ kỹ, thiết bị đơn sơ, chỗ nào cũng đều cần tiền, cũng không tin Hà Kiến Quốc không động lòng.
Hoặc là chơi phép khích tướng, chẳng phải ngươi bài trừ mê tín sao? Dưới mặt đất chính là quan tài, ngươi đào hay là không đào?
Lâm Tịch chuẩn bị những vật kia chính là thử nước trước một chút, phải đào những đồ vật trong cái hũ kia ra.
Thứ nhất là xem thử bên trong đến tột cùng là cái gì, Lâm Tịch nhớ rõ dân tộc nào đó có một loại tập tục mai táng, chính là sau khi người chết thì chôn cất trước, sau đó lại nhặt xương cốt bỏ vào trong hũ rồi chôn xuống.
Ngộ nhỡ mở ra chính là mấy cái hũ kia, kết quả bên trong lại là xương cốt người chết, lão hiệu trưởng kia còn không nổi trận lôi đình?
Thứ hai là nhìn xem nữ thi âm sát phía dưới nhà vệ sinh có phản ứng gì hay không.
Bắt quỷ, cô thật sự không rành lắm.
Trước mắt cô tính toán như vậy, đợi đến khi lấy đi toàn bộ đồ vật, cô liền đi thăm dò lão hiệu trưởng.
Nếu như ông cụ chết sống không cho động, vậy thì cô sẽ tự mình động thủ đi đào cỗ quan tài kia.
Đến lúc đó nó làm quá liền xử lý, chơi không lại thì nghĩ cách thu cô ta vào trong không gian, coi như không thể hóa thành linh lực tẩm bổ tức nhưỡng, tối thiểu pháp tắc Thiên đạo trong không gian có thể luyện hóa con hàng này.
Lâm Tịch đã từng chứng kiến khả năng gây tổn thương của không gian đối với linh hồn thể khác, chỉ cần tóm cô ta vào không gian, đối phương chỉ có một chữ chết.
Bắt quỷ, ông đây chắc chắn là không làm được, nhưng không biết xấu hổ gian lận một chút, vẫn cảm thấy không có gánh nặng và áp lực chút nào!
Về phần lý do đột nhiên phát hiện những cái hũ kia thì càng dễ tìm hơn.
Cứ nói chính mình và anh trai phát hiện có ổ thỏ hoang ở đây, vốn là chuẩn bị đào hang thỏ.
Qua một mùa Tết tốt đẹp, Lâm Tịch thu được ba phần tiền mừng tuổi, Diêm Minh thế mà cũng cho cô một bao lì xì 50 đồng tiền.
Lâm Tịch không muốn tiền của Diêm Minh, cô biết Diêm Minh là công nhân cấp thấp tại công trường, phụ việc khiêng đá chuyển gạch cho người ta xây nhà, đây đều là công việc mệt mỏi nhất.
Lâm Tịch yên lặng cầu nguyện, trong bình nhất định phải là vàng bạc châu báu, cũng đừng là xương cốt người chết, đến lúc đó Diêm Minh cũng không cần đi làm việc như vậy ở công trường.
Qua Tết, hai anh em giả vờ ra ngoài dạo phố, cưỡi xe đạp liền đi trường học.
Tục ngữ nói, tháng một là tháng ăn chơi, tháng hai cờ bạc, tháng ba hội hè.
Tết xuân là ngày lễ quan trọng nhất trong năm của người nông dân.
Lúc này còn không có gì hạnh phúc bằng sự xuất hiện của môtơ, nhà ai có một chiếc máy kéo, tuyệt đối là phương tiện giao thông xa hoa có thể so với Maserati.
Trong ngày Tết, ngoại trừ thăm người thân thì gần như không có người ở trên đường.
Trên đường đi, chỉ gặp một chiếc máy kéo và hai chiếc xe ngựa, còn có một chiếc xe bò đi theo sau lưng.
Hai người cười cười nói nói đến khu vực bãi cỏ hoang bên ngoài tường rào của trường học, quả nhiên những vật bao phủ kia vẫn còn ở đó.
Tháo những công cụ đó xuống, hai người dọn dẹp đống củi khô kia, Lâm Tịch vung cuốc lưỡi thép lên một cái.
Chỉ đào ra một cái hố cạn chưa tới 10 centimet.
Lâm Tịch líu lưỡi không thôi, lạnh đến mức trở nên rắn chắc luôn rồi.
Khoảng thời gian về nhà này cô cũng không có rảnh rỗi, mỗi đêm đều tu tập Tôi Thể Thuật, lâm trận mới mài gươm, không sắc được thì cũng sáng, bây giờ sức lực của chính mình làm sao cũng có thể nâng một người đàn ông trưởng thành đi.
May mà quan tài không có bị chôn sâu ở đây, đoán chừng cũng khoảng một thước rưỡi, Lâm Tịch nhìn hố nhỏ kia, cổ vũ sĩ khí cho chính mình.
Diêm Minh trông thấy em gái ra hình ra dáng vậy mà có thể nhấc nổi một cây cuốc lưỡi thép, tròng mắt suýt chút nữa rơi xuống.
Anh ta nhất định là nhìn thấy em gái giả.
Diêm Minh nhanh chóng đoạt lấy cuốc lưỡi thép trong tay Lâm Tịch: "Con gái con lứa, nào có sức lực làm việc này? Bàn tay nhỏ này của em, nếu lại làm thêm hai lần, chắc chắn sẽ nổi bọng máu, quay về để mẹ biết sẽ mắng chết anh?"
"Nếu mẹ đã biết thì sao?"
Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn lên, Diêm Khắc Kiệm và Lưu Thúy Vân không biết lúc nào cùng một chiếc xe bò chậm rãi xuất hiện tại bãi cỏ hoang này.
"Cha, mẹ, làm sao hai người.. Vẫn luôn đi theo đằng sau chúng con hóa ra là hai người!"