Đàm Nhạc cảm thấy, chính mình hẳn là trưởng phòng ngủ tri kỷ nhất, vĩnh viễn đối với đám chị em săn sóc có thừa, như vậy khi những cô gái nhỏ kia có kinh nguyệt thì một số hành động của cô ta sẽ không tỏ ra thực đột ngột.
Cho dù có chút sơ hở, xảy ra chuyện cũng sẽ không có người hoài nghi đến trên đầu cô ta.
Dù sao, trong phòng ngủ này rất có thể sẽ chết mất năm người.
Đàm Nhạc nở nụ cười thâm trầm, cô ta nhất định phải làm đến mức đoàn kết hữu ái với các bạn chung phòng, đối đãi bạn cùng phòng phải giống như mùa xuân ấm áp.
Trong khi hạ quyết tâm cô ta cũng cảm giác kỳ quái, vì sao dáng vẻ Diêm Đậu Đậu trông không giống bị kinh hãi?
Ngày hôm sau, Đàm Nhạc quan sát kỹ nhất cử nhất động của cô, càng nghi ngờ hơn, Diêm Đậu Đậu ngoại trừ tức giận chính mình đêm qua không có đi theo cô đến nhà vệ sinh, trông dáng vẻ thật giống như không có chuyện gì, phản ứng hoàn toàn khác Hàn Như.
Chẳng lẽ hôm qua "Cô ta" không có ra tay, để Diêm Đậu Đậu trốn qua một kiếp?
Như vậy sao được?
Diêm Đậu Đậu nhất định phải chết.
Cũng không phải giữa Đàm Nhạc và Diêm Đậu Đậu có cừu hận rất lớn, chỉ là Diêm Đậu Đậu mặc kệ là thiên phú âm nhạc hay là thành tích học tập đều tốt hơn cô ta, cứ như một tòa núi lớn vắt ngang con trên đường đến với giấc mộng minh tinh của cô ta.
Hơn nữa không may chính là, Đàm Nhạc còn học chung lớp với cô, dựa theo lẽ thường mà nói, trường học sẽ không cho hai suất trong một lớp, như vậy các lớp khác sẽ có ý kiến.
Cho nên không diệt trừ cô, Đàm Nhạc muốn vào lớp năng khiếu là chuyện không thể.
Lâm Tịch cũng mặc kệ Đàm Nhạc đang suy nghĩ cái gì, dù sao bây giờ nữ quỷ kia bị cô tạm thời phong ấn dưới mặt đất không thể đi ra làm yêu, Lâm Tịch cuối cùng có thể thở một ngụm, không cần lại làm "Con mèo nhìn chằm chằm đũng quần."
Cảm giác chính mình cũng sắp biến thành bà dì quái dị.
Haizz, cảm giác có thể đến trường mà không cần lo lắng chuyện khác thật sự là quá tốt, dường như thời gian cũng trôi qua rất nhanh.
Đảo mắt đã tới buổi tự học cuối cùng, mỗi ngày Lâm Tịch đều không thèm để ý đến Đàm Nhạc.
Trước khi vào học, trông thấy Lâm Tịch đã lấy sách vở ra, chuẩn bị làm bài tập, Đàm Nhạc nói một cậu có hàm ý khác: "Lớp phó học tập, thành tích cậu tốt như vậy, còn muốn liều mạng như thế, tớ thấy cậu đây là muốn thi vào Harvard ư?"
Lâm Tịch nhìn cô ta một chút, lạnh lùng nói: "Harvard? Học viện Phật giáo Cáp Nhĩ Tân sao?"
"Ha ha!"
Bạn học ở gần đó đều lớn tiếng cười vang.
Lâm Tịch liếc cô ta một chút, không ngừng cố gắng đâm đao: "Tôi không nghĩ tới xa như vậy, hiện tại tôi chỉ có một mục tiêu chính là muốn vào lớp năng khiếu."
Chỉ cần có ông đây ở chỗ này, ngươi ấy hả, cũng đừng mơ lấy được vị trí đó.
Chỉ cần ông đây chịu cố gắng, không có chuyện gì là ông đây đập làm vỡ.
Nói cũng kỳ quái, bắt đầu từ ngày đó, Diêm Đậu Đậu lập tức giống như một con nhím đang cảnh giác phòng thủ, mặc kệ Đàm Nhạc nói cái gì, tất cả đều bị cô đâm lại, dỗi Đàm Nhạc đến mức phải gọi là chua cay sảng khoái.
Diêm Đậu Đậu là lớp phó học tập ở trong lớp, thành tích bản thân lại tốt, đối đãi với bạn học cũng đều như nhau.
Nhưng ai cũng không hiểu vì sao khi đối mặt với Đàm Nhạc, nói chuyện liền không dễ nghe như vậy, hơn nữa nhìn ra được, Đàm Nhạc vẫn luôn cố gắng hòa hoãn quan hệ giữa hai người, còn Diêm Đậu Đậu thì không chịu bỏ qua.
Thời gian lâu dài, tất cả mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, nhất định là Đàm Nhạc làm chuyện gì đặc có lỗi với Diêm Đậu Đậu, nếu không tại sao hai người này sẽ như vậy chứ?
Dần dà, Đàm Nhạc cũng nghe thấy các bạn học nghị luận sau lưng, một ngụm máu già chắn ngang lồng ngực, khỏi nói có bao nhiêu khó chịu.
Ban đầu cô ta muốn sao chép một chút kịch bản ép buộc Lâm Nhã Trác lúc trước ở trên người Diêm Đậu Đậu, kết quả dường như có chút biến khéo thành vụng.
Lâm Tịch làm sao có thể không biết mục đích cô ta suốt ngày giả bộ như cô vợ nhỏ bị bắt nạt ở trước mặt chính mình là có ý gì chứ? Chẳng qua Đàm Nhạc quá dựa theo tư duy của người trưởng thành để cân nhắc vấn đề, ngược lại hố bản thân vào tròng.
Thật ra suy nghĩ của mấy cô gái nhỏ này rất đơn giản, Diêm Đậu Đậu tốt với mọi người như vậy, không hề có sự cao ngạo của loại học sinh giỏi này, thu bài tập chưa bao giờ liều mạng thúc giục giống lớp phó học tập các lớp khác, có cái gì không hiểu đến hỏi thì cô vẫn luôn kiên nhẫn giải đáp.
Nhưng cô lại tỏ ra lạnh lùng với một mình Đàm Nhạc, vậy khẳng định là Đàm Nhạc sai, hơn nữa sai rất nghiêm trọng, khiến Diêm Đậu Đậu triệt để thương tâm mới không muốn phản ứng cô ta.
Dần dần ngược lại là Đàm Nhạc bị cô lập.
Đàm Nhạc ở lớp cũng không được hoan nghênh như ở trong phòng ngủ.
Dù sao cô ta là một học sinh tương đối bình thường trên các phương diện, làm sao cũng không thể khiến người khác chú ý bằng lớp phó học tập.
Đàm Nhạc mang oán trùng sinh, cũng không phải một người thật sự ủy khuất cầu toàn, thấy chính mình không đạt được mục đích, liền không tiếp tục chạy tới chỗ Lâm Tịch nhận lấy khinh bỉ, dứt khoát cũng bắt đầu mặt lạnh đối mặt Lâm Tịch.
Mà người trong phòng ngủ cũng bắt đầu phát hiện được, bầu không khí giữa trưởng phòng ngủ và Diêm Đậu Đậu càng ngày càng không thích hợp.
Người khác không cần phải nói, Lâm Nhã Trác và Hàn Như tất nhiên là không chút nguyên tắc đứng về phía cô.
Hàn Như nói năng hoạt bát, không có một chút tâm cơ, bạn bè ở khắp nơi, tất nhiên kéo theo một nhóm bạn cùng phòng, cứ như vậy, phòng ngủ liền dần dần chia hai phái, có rào cản rõ ràng.
Hiện giờ Đàm Nhạc muốn ăn sống Diêm Đậu Đậu luôn rồi.
Mấy người cô ta muốn xử lý, hầu như tất cả đều thành người bên cạnh Diêm Đậu Đậu, khiến cho Đàm Nhạc có đôi khi cũng nghi ngờ, có phải Diêm Đậu Đậu cũng trọng sinh rồi không?
Ngẫm lại cũng không đúng, đời trước quan hệ giữa chính mình và Diêm Đậu Đậu vẫn không tệ lắm, cho đến cô điên mất, cô ta cũng chỉ tò mò hỏi một câu Diêm Đậu Đậu nói mớ cái gì mà thôi.
Nhưng đây không phải là chuyện rất bình thường sao?
Tinh lực của một người là có hạn, tất nhiên nếu đối tượng là mặt hàng có kinh nghiệm qua không biết bao nhiêu vị diện như Lâm Tịch, vậy thì phải coi là chuyện khác rồi.
Bởi vì quá chuyên chú vào chuyện khác, cho nên được cái này mất cái khác, lần thi cuối kỳ này, thành tích của Đàm Nhạc là rối tinh rối mù, còn không bằng thứ tự của chính mình trước khi trọng sinh.
Thật ra Đàm Nhạc giờ đã có cảm giác không ổn.
Từ sau khi cô ta và Diêm Đậu Đậu rạn nứt, không có cách nào lại đi đưa nước nóng, đồ uống cho đám Lâm Nhã Trác và Hàn Như, vì có thể thực hiện lời hứa của chính mình đối với nữ quỷ, cô ta vẫn đưa cho nữ quỷ hai bạn học nữ có kinh lần đầu.
Nhưng hai bạn học nữ này cũng đều bình yên vô sự trở về.
Điều này khiến Đàm Nhạc khó hiểu.
Chưa từng nghe nói quỷ cũng ngủ đông?
Giữa một người một quỷ, cũng không có phương pháp âm thầm liên hệ gì, Đàm Nhạc cảm thấy nữ quỷ thần thông quảng đại, có thể tìm được chính mình bất cứ lúc nào.
Mà trong lòng cô ta thật ra là sợ hãi vật này, lợi dụng lẫn nhau cũng thực sự là chuyện bất đắc dĩ, cho nên muốn tìm nữ quỷ, cũng chỉ có thể chờ bà dì của chính mình tới.
Kết quả tất nhiên có thể nghĩ, đợi nửa ngày không có bất cứ động tĩnh gì, sau đó Đàm Nhạc mang theo hai ống nước mũi, lạnh cóng đến toàn thân run rẩy trở, ngày hôm sau liền bị cảm.
Thi tháng lấy được hạng nhất toàn khối, nữ quỷ lại bị phong ấn tạm thời, cuối tháng này, Lâm Tịch rốt cuộc có thể trở về nhà.
Đối với chuyện lớp năng khiếu, Lâm Tịch không hề nhắc tới với Lưu Thúy Vân, dù sao cô cũng sẽ không đi.
Cô vẫn chú ý ngành giải trí như cô gái nhỏ vẫn làm ở kiếp trước, nhưng không còn chú ý quang vinh chói lọi và sự xinh đẹp của những minh tinh kia bày ra, mà là rất nhiều người trong giang hồ thân bất do kỷ.
Lâm Tịch cảm thấy hiểu rõ những thứ này thêm một chút, Diêm Đậu Đậu trở về cũng sẽ tiếp thu ký ức của cô trong khoảng thời gian này.
Ai đó bị buộc quỳ xuống với đại lão tại câu lạc bộ nào đó, minh tinh nào từng bị nữ đại gia suýt chút nữa bắt cóc, người nào đó bởi vì không kịp thời mời rượu cấp cao nào đó mà trực tiếp bị phong sát, càng tiếp xúc nhiều hơn với hai mặt hoàn toàn khác biệt của thế giới minh tinh, Diêm Đậu Đậu sẽ biết đâu mới là con đường thích hợp nhất để cô ấy đi.
Ngày hôm sau, Lâm Tịch lấy lý do ở trường học buồn bực quá lâu muốn ra ngoài dạo chơi, bảo anh trai mang cô tới huyện thành.