Các cô gái nhỏ nhìn dáng vẻ của cô không giống giả mạo, hơn nữa Hàn Như thật sự tỉnh lại, mặc dù sắc mặt không tốt lắm, cũng không thích nói chuyện, nhưng thấy thế nào đều không giống dáng vẻ sắp chết.
Những nữ sinh nói cô ấy có lẽ đã chết đêm qua rồi còn nghị luận Trương Tú Lệ đang trả thù gì đó bất giác đều đỏ mặt, ngượng ngùng ra ngoài mua cơm.
Triệu Đông Mai đi tới ngượng ngùng nói tiếng cám ơn với Lâm Tịch, sau đó chủ động nói muốn giúp cô và Hàn Như mua cơm, bảo Lâm Tịch ở lại phòng ngủ chăm sóc Hàn Như.
Đây là một cô gái nhỏ đang biểu đạt sự áy náy và cảm ơn của mình, thật ra những nữ sinh này cũng không có ác ý gì, chẳng qua là một loại bản năng xu lợi tránh hại của con người mà thôi, thậm chí các cô ấy hoàn toàn không biết, hành vi của chính mình đã làm tổn thương nghiêm trọng đến một bạn học vô tội.
Trẻ con thường không chính xác trong việc đánh giá đúng sai, hầu hết đều là bảo sao hay vậy, cảm thấy chuyện mà tất cả mọi người đang làm, chắc chắn là đúng rồi.
Đợi đến khi tất cả mọi người đi ra ngoài, trong phòng ngủ không có một ai, Lâm Tịch hỏi Hàn Như: "Đêm qua, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Hàn Như rùng mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch cười một cái mới nói: "Tớ không phải.. Ngất đi à, cái gì cũng không biết, sao vậy, ngày hôm qua xảy ra chuyện gì ư?"
Giờ phút này, Lâm Tịch cảm thấy thần hồn cô ấy dao động, tâm tình chập chờn rất lớn, vẫn còn muốn bày ra dáng vẻ bình thường để che dấu, chỉ riêng điều này đã không bình thường.
Hàn Như và Diêm Đậu Đậu vẫn luôn có quan hệ thân thiết, cô ấy nhất định đã trải qua cái gì hoặc là biết gì đó, nhưng cô ấy không muốn nói, Lâm Tịch cũng không thể ép buộc cô ấy.
"Không muốn nói coi như xong, cậu mất máu quá nhiều, tốt nhất về nhà dưỡng bệnh một đoạn thời gian đi, có chuyện gì, nhớ rõ tới tìm tớ."
Sau khi biết Hàn Như bởi vì đau bụng kinh mới ngất tại nhà vệ sinh nữ, đám bạn cùng phòng lại khôi phục thái độ đối với cô ấy lúc trước, đã sớm có người líu ríu nói ra dáng vẻ cô ấy đáng sợ cỡ nào khi trở về, còn Diêm Đậu Đậu lại liều mạng kéo cô ấy về phòng ngủ ra sao.
Một nữ sinh tên là Đoạn Hải Hà có chút ghen tị nói: "Haizz, nếu tớ cũng có một người bạn như Diêm Đậu Đậu thì tốt rồi. Hơn nửa đêm chạy tới nhà vệ sinh một đường ôm cậu trở về, nào là lau người nào là đắp chăn ấm cho cậu, tớ cảm thấy mẹ cậu đối với cậu cũng chỉ như vậy mà thôi."
Thật ra Hàn Như đã tỉnh lại sau khi Lâm Tịch ôm cô ấy trở về phòng ngủ, Lâm Tịch đã phát hiện ra, chẳng qua tất cả mọi người đã ngủ, cũng không tiện quấy rầy đến sự nghỉ ngơi của người khác.
Hàn Như nhìn Lâm Tịch, há to miệng, nhưng lại chán nản cúi thấp đầu xuống.
Sau khi Thầy Ôn biết chuyện trong phòng ký túc xá nữ sinh vào đêm qua, nhanh chóng gọi điện thoại cho thôn chỗ Hàn Như, bảo người nhà cô ấy tới đưa Hàn Như đến bệnh viện nhìn xem.
Lúc này điện thoại vẫn là vật hiếm, chỉ có các đơn vị cơ quan và trên thôn mới có, nhà ai có chuyện gì khẩn cấp, đều trực tiếp điện thoại đến thôn, sau đó trên thôn sẽ dùng loa trực tiếp thông báo.
Người Hàn gia rất nhanh tới đón Hàn Như rời đi.
Trước khi đi, Hàn Như nhìn Lâm Tịch với dáng vẻ muốn nói lại thôi, làm Lâm Tịch càng thêm nghi ngờ.
Hàn Như là mẫu người điển hình không thể giấu lời nói trong lòng, chơi thân với cô ấy cũng đều không có gì giấu diếm lẫn nhau, chắc hẳn cô ấy cũng biết là Lâm Tịch cứu cô ấy trở về, Lâm Tịch biết rõ tình hình lúc đó, cho dù có người thật sự làm cái gì với cô ấy, thật ra cũng không gạt được Lâm Tịch, vì sao cô ấy lại úp úp mở mở?
Không muốn nói nhưng lại luôn cho Lâm Tịch thấy một loại dáng vẻ cô ấy rất bất đắc dĩ, cô ấy có nỗi khổ tâm.
Ngày hôm sau, Lâm Tịch cố ý đi tới nhà vệ sinh nhỏ một lần, ngũ thức cộng thêm tinh thần lực triển khai toàn bộ, ngoại trừ cảm thấy cây hòe lớn kia có chút âm u, cũng không cảm ứng được có cái gì không ổn.
Ai!
Vẫn nên chăm chỉ tu luyện ra một đầu thông mạch mới tốt, hiện tại các loại năng lực của cô đều bị hạn chế rất lớn, dưới tình huống không thể vận dụng Tôi Thể Thuật, thứ duy nhất có thể dựa vào là hai mươi Đoạn Cẩm.
Lâm Tịch thực sự lo lắng cho tình huống của Lâm Nhã Trác, cho nên buổi tối cô vừa về tới phòng ngủ, Lâm Tịch liền nói với cô ấy, Hàn Như bởi vì đau bụng kinh nên được người nhà đón về xem bệnh.
Có thể nhìn ra được, Lâm Nhã Trác rõ ràng thở dài một hơi.
Lâm Nhã Trác vẫn luôn ngủ ở giường Trương Tú Lệ, Lâm Tịch sợ cô ấy xảy ra chuyện gì, cũng vẫn luôn ngủ ở bên cạnh cô ấy.
Dù sao cũng không chung khối, cô lại không thể không có việc gì lại chạy tới lớp 6 bên kia thăm Lâm Nhã Trác đi.
Thái độ của Lâm Nhã Trác đối với cô rõ ràng đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, lúc không có chuyện gì làm cũng sẽ nói vài lời với cô, cảm xúc cũng khá hơn rất nhiều so với trước đó, không còn dáng vẻ lạnh băng cự người ngàn dặm kia nữa.
Dù sao cũng chỉ là một đứa bé, qua mấy ngày, Lâm Tịch đã phân tích đại khái mọi chuyện xảy ra vào đêm hôm đó.
Trương Tú Lệ không có về nhà là bởi vì bà dì của cô ta tình cờ đến vào hai ngày đó, lười giày vò qua lại, thế là cô ta nói với người ngày thường rất thân thiết là Lâm Nhã Trác, không bằng cậu cũng đừng trở về, ở lại với tớ nha.
Lâm Nhã Trác nghĩ một lát cũng đồng ý.
Kết quả đến buổi tối, Trương Tú Lệ liền bắt đầu tiêu chảy. Trương Tú Lệ muốn Lâm Nhã Trác cùng cô ấy đi nhà vệ sinh, Lâm Nhã Trác quá buồn ngủ, đang vội hẹn hò với Chu công đến quên cả trời đất, nói cái gì cũng không chịu leo ra khỏi ổ chăn.
Trương Tú Lệ mắt thấy sắp không nín được, đành phải tự mình đi tới nhà vệ sinh.
Sau khi trở về vẫn vừa khóc vừa mắng, nói Lâm Nhã Trác không có lương tâm, vì sao không cùng cô ta đi nhà vệ sinh, lại lớn tiếng hét vào mặt Lâm Nhã Trác: "Nếu như tôi chết rồi, cũng là bị cậu hại chết!"
Hình thức ở chung của hai người, Trương Tú Lệ vẫn luôn là người "Muốn làm mũi nhọn," đây là thổ ngữ bản địa, ý là tranh cường háo thắng, cái gì đều phải nghe cô ta, cái gì cũng đều là cô ta tới trước, mà Lâm Nhã Trác thì là tương đối khiêm tốn.
Nhưng có khiêm tốn đến đâu, người ta cũng không phải mẹ ruột ngươi, sẽ không nhường nhịn ngươi một cách vô điều kiện không nguyên tắc vĩnh viễn.
Cho nên Trương Tú Lệ vừa nói như thế, Lâm Nhã Trác cũng nổi giận, hai người bởi vậy mà phát sinh tranh cãi kịch liệt.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, đêm hôm ấy, Trương Tú Lệ thế mà thật sự chết rồi.
Vẻ mặt của Lâm Nhã Trác so với khóc còn khó coi hơn, nhưng trong đôi mắt lại hết sức trống rỗng: "Ai có thể nghĩ tới, cậu ấy thế mà thật sự chết rồi."
Nếu như có thể làm lại một lần nữa, cô ấy nhất định sẽ cùng Trương Tú Lệ đến nhà vệ sinh, như vậy bọn họ sẽ không cãi nhau.
Không không không, nếu như làm lại một lần nữa, cô ấy có chết cũng sẽ không đồng ý cùng Trương Tú Lệ ở lại ký túc xá, cô ấy chắc chắn sẽ đi về nhà, trốn xa chừng nào tốt chừng đó!
Lại là nhà vệ sinh, lại là kinh nguyệt.
Lâm Tịch rất nhanh bắt được từ mấu chốt, hai chuyện tưởng chừng không có liên quan gì đến nhau, lại đều có điểm chung.
Ngày đó, nếu như không phải Lâm Tịch kịp thời chạy tới, Hàn Như khẳng định sẽ chết bên trong nhà vệ sinh nam.
Một khi Hàn Như chết với tư thế quỷ dị như vậy bị đám người biết được, Lâm Nhã Trác tuyệt đối không sống nổi nữa.
Đêm đó, những lời bàn tán của các nữ sinh trong phòng ngủ còn văng vẳng bên tai, tất cả mọi việc sẽ được quy kết đến hồn ma đã chết Trương Tú Lệ quấy phá, cuối cùng trở thành một sợi dây siết chết Lâm Nhã Trác.
Lâm Tịch đã đả thông thủ thái âm, tinh thần lực tùy theo cũng trở nên mẫn cảm, nếu quỷ hồn Trương Tú Lệ thật sự lắc lư trong phòng ngủ, cô sẽ cảm ứng được.
Nhưng Lâm Tịch hoàn toàn không cảm giác được linh hồn dao động nào ngoài những người sống trong phòng ngủ số 1, tuyệt đối không phải là Trương Tú Lệ!
Tối hôm đó, Lâm Tịch mua cơm trở lại phòng ngủ, lại ngoài ý muốn phát hiện Hàn Như!
So với lúc còn ở trường học, Hàn Như càng thêm tái nhợt tiều tụy, đáy mắt mang theo một khối lớn màu xanh, rõ ràng là mất máu không bổ sung đủ, hiện tại lại mất ngủ nghiêm trọng.
Hàn Như vừa nhìn thấy Lâm Tịch, kéo tay cô nói: "Tớ có lời muốn nói với cậu."