Lúc này Lâm Tịch không khỏi may mắn, may mà bốn người trinh sát vẫn luôn chia đều hai người bên Snake, hai người bên Sangrou, nhiệm vụ chính của bọn họ là nhìn chằm chằm con đường duy nhất kia.
Bởi vì hai lãnh địa đều không phải là nơi giàu có gì, thời cổ công cụ đơn sơ, sửa cầu lót đường tiêu hao quá lớn, không phải môi trêи đụng môi dưới một cái liền có thể làm được, cho nên trêи cơ bản hành động với quy mô lớn trêи đường đều có thể phát hiện một chút.
Chỉ có phát hiện sớm mới có cơ hội vượt lên khống chế địch.
Quặng mỏ kiềm chế hầu hết người của Lâm Tịch, dẫn đến mỗi lần cô hành động đều là dựa vào nhân số quân địch đến quyết định chính mình xuất động bao nhiêu nhân mã.
Cô làm như vậy thật ra cũng có một mặt tích cực, nhân số phe mình ít hơn đối phương mười người tám người, vừa đảm bảo nhiệm vụ có thể hoàn thành an toàn, vừa để cho mỗi người đều có thể có được cơ hội rèn luyện trong chiến đấu.
Nếu không đối phương đến 50 người, Lâm Tịch ra 500 người, vậy thì hoàn toàn không cần động thủ, đối phương chắc chắn sẽ trực tiếp đầu hàng.
Mặc dù bây giờ những thuộc hạ này của cô gần như đều là người đa năng, một mình kiêm vài chức, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều thích hợp với chiến đấu, cho nên mỗi lần cô mang ra ngoài, trêи cơ bản đều là lính tác chiến trong tương lai.
Về phần những người phụ trách làm sản xuất học tập các loại kỹ năng sinh hoạt, cũng đều thông qua Tôi Thể Thuật cường hóa thân thể, thời điểm thiếu người cũng có thể kéo đến cho đủ số lượng.
Không có cách, ai bảo cô thiếu nhân lực làm chi?
Yên lặng tính toán tốc độ của phủ binh lãnh địa Sangrou, Xin dẫn dắt đại bộ đội hẳn là có thể chạy tới trước bọn họ.
Tổng trưởng quân đội chắc chắn sẽ bắt đầu lục soát ở gần quặng mỏ, bởi vì lúc trước Lâm Tịch đã nói có mỏ vàng ở đây, hơn nữa bọn họ muốn đặt chân ở chỗ này.
Nhưng khi đó cô thật sự không nghĩ tới nơi này sẽ có mỏ vàng!
Cho nên mới nói, không có việc gì cố gắng đừng nói dối, một câu nói dối phải dùng ngàn vạn câu đến bù đắp.
Bây giờ chỉ có thể chặn giết nửa đường, tuyệt đối không thể để cho bọn họ có cơ hội đi quấy rối quặng mỏ bên kia, đó là núi vàng của cô, không thể chịu nổi trận chiến giữa hai quân.
Lại nói, bên này làm lớn chuyện, khó đảm bảo Snake ở bên kia sông có thể phát giác hay không.
Chuyện quặng mỏ tạm thời vẫn nên giấu kín.
Thật ra Lâm Tịch cũng không sợ người lãnh địa Snake và Sangrou biết được chuyện mỏ vàng, cô chủ yếu là kiêng kị Jinglan.
Một khi biết Sangrou xuất hiện mỏ vàng, nếu như Jinglan không đến chặn ngang một cước, Lâm Tịch sẽ vặn đầu xuống cho Jinglan làm cái bô.
Đợi đến khi Xin mang theo hơn bốn trăm người vội vàng chạy tới, từ xa đã có thể trông thấy bụi mù cuồn cuộn trêи đường lớn, đội ngũ của tổng trưởng quân đội cũng đã sắp đến.
Xin đề nghị bố trí trận bắt ba ba trong hũ, dụ những người này đến phía dưới đường lớn, bởi vì trông dáng vẻ một đường bụi đất tung bay của nhóm phủ binh, chắc hẳn có không ít kỵ binh.
Đường lớn bằng phẳng dễ dàng để lộ tin tức ra ngoài, cũng sẽ làm cho đối phương chiếm hết tiện nghi về nhân số và lợi thế địa hình.
Lâm Tịch gật đầu đồng ý, cao giọng hỏi: "Đây là lần đầu tiên chúng ta đối mặt kẻ địch với nhân số gần như gấp hai lần, trong đó còn bao gồm không ít kỵ binh, các anh em, có lòng tin một người có thể bắt được hai người bọn hắn hay không?"
"Có!" Đám người trăm miệng một lời.
Lâm Tịch cười nói: "Nhớ rõ, đừng tổn thương chiến mã của chúng ta!"
Sau đó, Lâm Tịch điểm một nhóm nhỏ đi theo chính mình chạy về phía đám phủ binh, Xin thì dẫn theo phần lớn người ẩn núp trong đám cỏ hoang cao bằng người lớn để che giấu tung tích.
Tổng trưởng quân đội Sangtu vốn là thuộc hạ khi Sanno còn là công tử, ngang ngược quái đản, giết chóc thành tính, là thanh đao sắc bén nhất trong tay Sanno.
Lúc trước chính là ông ta dựa vào sức của bản thân ám sát hai đứa con trai của lão Lãnh Chúa, mới có thể để cho Sanno trổ hết tài năng trong vô số con cháu, trở thành người thắng cười đến cuối cùng.
Bình thường mà nói, đám quan viên trong phủ Lãnh Chúa, tổng trưởng quân đội nắm lấy binh quyền, nhất định phải là tâm phúc của Lãnh Chúa đảm nhiệm, Snake như thế, Sangrou cũng vậy.
Cho nên khi Sangtu trông thấy tại chỗ cách đường lớn không xa, người ông ta truy nã trong chuyến này đang mang theo hơn hai mươi người bị mấy chục người vây quanh kiệt lực chém giết, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp mang đám người lao xuống đường lớn.
Đào nô tội ác tày trời này, nhất định phải bắt sống để Lãnh Chúa đại nhân thiên đao vạn quả, mới có thể trút hết phẫn nộ trong lòng.
Lâm Tịch thấy Sangtu đã vào tròng, vứt ánh mắt ra hiệu với đám người bắt đầu vừa đánh vừa lui, chậm rãi dẫn những người kia rời xa đường lớn.
Các quý nhân không giống ấn nô không đủ dinh dưỡng trong thời gian dài lại phải lao động vất vả, Sangtu này khoảng bốn mươi tuổi, chính là một người đàn ông đang ở trạng thái đỉnh cao.
Sangtu trời sinh thần lực, khi còn trẻ dựa vào một thanh Bát Lang Nha đặc chế gần như là giết hết Sangrou không có địch thủ.
Đã cách đường lớn rất xa, Sangtu sợ những người kia đả thương tính mạng tiện nô Aka, quát lớn: "Anh hùng bên kia, ta chính là tổng trưởng quân đội Sangtu, nay ta phụng lệnh Lãnh Chúa đến đây đuổi bắt phản nô Aka của phủ Lãnh Chúa, muốn bắt sống ả xảo quyệt này, Lãnh Chúa đại nhân có trọng thưởng!"
Lâm Tịch đặt bội đao nằm ngang ở trước ngực, thấy lão tặc này đã cho rằng tính mạng này của cô đã là vật trong bàn tay, cất giọng dịu dàng cười nói: "Lão già khoa khoang khoác lác kia, ta chém một đao xuống, kết thúc chính mình, xem ngươi còn bắt sống cái rắm!"
Sangtu không ngờ một cô gái như hoa như ngọc thế mà mở miệng nói lời bẩn thỉu ở trước mặt mọi người, trong lòng càng thêm chán ghét cô.
Lâm Tịch không đợi ông ta nói chuyện, lại cười đùa tí tởn nói: "Lão già kia, nghe nói ngươi danh xưng "Thần đồ tể" của Sangrou, lực lớn vô cùng, hiếm có địch thủ, ta lại cảm thấy người bên cạnh đều là phóng đại, ngươi có dám đánh một trận với ta?"
"Ngươi đã bị bao vây chặt chẽ rồi, còn dám dõng dạc đến đây khiêu chiến, quả thật là một tiện nô không biết liêm sỉ là vật gì." Sangtu cười nhạo, một tiếng "Sang sảng," lại giơ cao Bát Lang Nha trong tay.
Lâm Tịch nghiêng đầu nhìn về phía ông ta, nở nụ cười xinh đẹp: "Rốt cuộc là ai đang bị bao vây chặt chẽ, còn chưa biết được, ta mời ngươi chiến một trận chỉ vì thương tiếc nhóm phủ binh, đều là cha sinh mẹ dưỡng, tội gì đối ngoại uất ức mềm yếu đối nội lại hung hãn tàn bạo đã thế còn hoa mắt ù tai nộp mạng vô ích cho Sanno?"
Cô vừa nói xong, đám người vốn còn đang "Chiến đấu" với cô đột nhiên đều dừng lại, chĩa đao về phía nhân mã Sangtu.
Sangtu cười lạnh một tiếng, vừa định mắng bọn họ không biết lượng sức, chỉ có mấy chục người lại còn có lòng rảnh rỗi đi thương tiếc tính mạng nhóm phủ binh?
Kết quả chỉ nghe xung quanh không biết có bao nhiêu người cùng nhau hét lớn: "Tham kiến Lãnh Chúa!"
Sangtu giật nảy mình, còn tưởng rằng là Sanno thân chinh đến đây, kết quả tiện nô Aka mỉm cười nói: "Không cần đa lễ!"
Một đào nô, một ả đàn bà ti tiện, vậy mà cũng dám tự xưng là Lãnh Chúa!
Sangtu suýt chút nữa phì cười, lại nghe thấy xung quanh lại là một trận tiếng vang, vậy mà lại xuất hiện một đám người đen nghịt lần nữa quỳ lạy với tiện nô kia: "Tham kiến Lãnh Chúa!"
Sắc mặt ông ta dần dần trở nên khó coi, cô gái này biết rải đậu thành binh sao? Cô lấy ra nhiều lính và ngựa như vậy ở chỗ nào?
Ngay sau đó tiếng "Tham kiến Lãnh Chúa" lại liên tục vang lên, khắp nơi đều là bóng người đen nghịt, lít nha lít nhít cũng không biết rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu người!
Giờ phút này Sangtu mới hiểu được, ông ta bị người ta cố ý đưa vào vòng vây.
Một tiếng trống tăng khí thế, hai tiếng thì suy, ba tiếng thì kiệt.
Dùng ngược lại, hiệu quả cũng đáng kinh ngạc, Lâm Tịch không khỏi mỉm cười.
Gầm rú một tiếng liền xông ra không biết bao nhiêu binh mã, gầm rú thêm một tiếng lại là một nhóm binh mã, liên tục như vậy sĩ khí phe mình đại chấn, mà nhóm phủ binh Sangtu mang theo ba đầu đã hoàn toàn không có khí thế nắm vững thắng lợi lúc trước, trong đám cỏ hoang rậm rạp này ngược lại có loại sợ hãi hoàn toàn lâm vào vòng vây tầng tầng lớp lớp của quân địch.
Quân tâm, chưa chiến đã e sợ trước.
Xin, một chiêu giáng đòn phủ đầu này ngươi làm rất đẹp!
Lâm Tịch nhướng mày: "Lão đầu, sao nào? Hiện tại không phải là ta kiêu ngạo mời khiêu chiến đi!"
Chỉ thấy một thiếu nữ, xinh đẹp đón gió đứng trước con ngựa cao to, khí thế lại áp đảo Sangtu trông oai phong và mạnh mẽ một đầu.
Lâm Tịch ngả ngớn ngoắc ngoắc ngón tay với ông ta: "Ngươi tuổi cao, ta tuổi nhỏ, ngươi lên ngựa, ta bước xuống, cũng đừng nói ta ỷ vào trẻ tuổi ức hϊế͙p͙ ngươi, ối! Lão đầu, ngươi - -"